Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 433 : Khách nhân phương xa, xin người ở lại
Ngày đăng: 17:46 30/04/20
Thẩm Mặc tiếp nhận ly rượu, nghiền ngẫm nhìn Tô Tuyết cô nương, thầm nghĩ đây là cố tình, hay là vô ý? Tốt nhất nên là vô ý đi, nếu cố tình. . .vậy thì càng tốt.
Đang miên man suy nghĩ, liền nghe được giọng nói trong như suối nước lạnh của Tô Tuyết cô nương kia:
- Tiểu nữ tử đáp lễ đại nhân.
Nói rồi liền vươn ngọc chỉ thon thon, cầm lấy bầu rượu bạch ngọc trên bàn, rồi châm rượu cho hai cái ly trên bàn. . . Một cái là của Thẩm Mặc dùng, một cái khác chính là cái có dấu môi son.
- Đại nhân mời. - Tô Tuyết nhỏ nhẹ nói.
- À, à. .
Thẩm Mặc phục hồi tinh thần lại, khi nhìn lại trên bàn thì đã thấy hai cái ly song song đặt trên bàn, dấu môi son đã bị nước rượu hòa tan, không phân biệt được cái nào ra cái nào, y không khỏi có chút do dự, không biết nên bưng lấy cái ly nào. . . Vạn nhất nếu như bưng sai thì thật là ái muội? Chẳng phải đã thất lễ ở trước mặt mọi người? Khiến người chê cười?
Y lưỡng lự mãi, Tô Tuyết cô nương bên kia thì xấu hổ, đành phải nhỏ giọng nói:
- Đại nhân, chẳng lẽ ghét bỏ tiện thiếp?
- Không phải không phải. . .
Thẩm Mặc thầm nghĩ, được, hai chọn một, đoán mò một lần vậy. Y liền chộp lấy cái ly gần mình nhất, nâng ly ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch!
Sau đó cảm thấy dịch rượu mát lạnh tưới vào cổ họng, hương thơm tinh khiết khiến người khác say sưa, còn mang theo hương vị son nhàn nhạt. . Càng khiến người khác say sưa hơn.
Khi nhìn vào cái ly không hình như vẫn còn lưu lại dư hương, Thẩm Mặc ý vẫn chưa hết thầm than một tiếng, thầm nghĩ mình vận khí tốt thật.
Lại nhìn sang Tô Tuyết thì thấy nàng đã cúi đầu xuống, giống như đối với tất cả không hề có cảm giác gì.
- Tô đại gia, không kính rượu cho chúng tôi sao?
Mặc dù Hoàng Cẩm không có trứng ***, nhưng vô cùng thích náo nhiệt, hắn cười nói:
- Không kính rượu cũng sẽ không có kim hoa.
Tô Tuyết còn chưa nói, người bên cạnh đã thay nàng hòa giải:
- Công công có điều không biết, một lần Tô đại gia chỉ tấu một khúc, ca một bài, kính một ly rượu, lần này có thể đi ra gặp mặt một lần đã là khách khí rất lớn rồi.
- Ha ha, như vậy à, thế thì lần sau bù vậy.
Hoàng Cẩm cười ha ha nói rất sảng khoái.
- Đều là mọi người hay nói giỡn, kỳ thực không phải vậy.
Lại nghe Tô Tuyết nói:
- Tiểu nữ tử kính công công một ly.
Rồi rót đầy một ly rượu cho Hoàng Cẩm, nhẹ nhàng bưng đến trước mặt hắn.
Hoàng Cẩm ngửi khịt khịt, thầm nghĩ tiểu nương bì này rất biết nể mặt, nhưng hắn lại cười nói:
- Ai, quy củ không được bỏ, bằng không thì sau này sẽ gặp phiền phức lớn.
Nói rồi liền đặt ly rượu xuống bàn, thực sự không uống.
Nữ tử thanh lâu nếu muốn lo cho thân mình tại chốn phong trần thì cần phải có một vài quy củ không thể nói lý, thời gian dài có thể hình thành một loại bảo hộ, một khi phá vỡ, cự ly thất thân cũng sẽ không xa.
Mọi người thầm nghĩ, không ngờ Hoàng công công còn là một người thương hương tiếc ngọc, đáng tiếc a, đáng tiếc. . .
Tô Tuyết cũng rất bất ngờ, cảm kích cười nói:
- Đa tạ công công thông cảm.
- Hắc hắc.
Hoàng Cẩm đột nhiên trở nên hưng phấn, cười nói:
- Tô cô nương, ta có một chủ ý, nếu như cô nghe ta, hoa khôi lần này sẽ không thoát khỏi bàn tay cô.
- Không biết công công muốn Tô Tuyết làm gì?
Trong giọng nói thanh lãnh của Tô Tuyết mang theo ý đề phòng.
- Đừng lo lắng, tôi không bảo cô làm gì.
Hoàng Cẩm cười ha ha nói:
- Những người không có con cháu như chúng tôi chỉ mong muốn nhìn người khác tốt đẹp, hiện tại chúng ta gặp nhau thì cái đó là duyên, tự nhiên tôi phải muốn điểm hóa Tô cô nương một chút.
Tô Tuyết chưa thấy qua thái giám có tấm lòng tốt như vậy, nàng khom người với hắn một cái:
- Mời công công chỉ bảo.
Mọi người cũng vô cùng hiếu kỳ, đều nhìn sang Hoàng Cẩm, không biết trong hồ lô của hắn rốt cuộc bán thuốc gì?
- Không dám không dám.
Hoàng Cẩm tươi cười rạng rỡ chỉa chỉa Thẩm Mặc nói:
- Cô lựa chọn một bài nhạc sở trường, rồi mời phủ tôn đại nhân viết lời cho, đến lúc đó mà hát bài này, ai còn có thể tranh ngôi vị đệ nhất với cô?
- Không nói cho ngươi.
Thẩm Mặc trợn trắng mắt, liền vỗ bờ vai của hắn nói:
- Đi chuẩn bị nghi thức đi, để cho Mao Hải Phong cũng kiến thức được sự uy nghiêm của Đại Minh triều ta.
- Dạ, tôi biết rồi.
Thiết Trụ gật đầu rồi đi ngay, quả thực không có quan tâm gì.
~~
Khi đầy đủ nghi thức của Thẩm Mặc gõ tới cửa của quán trọ kia, lần tìm hơn dặm, nhưng tìm không gặp Mao Hải Phong, hỏi chủ quán cũng nói không biết, thật là rất khó hiểu.
Thế thì người này đi đâu rồi? Đáp án là ở trên nóc nhà --nói lại lúc nãy, vừa nghe bên ngoài có động tĩnh, thủ hạ của Mao Hải Phong liền chạy ào bẩm báo:
- Đương gia, quan binh phất cờ, cầm binh khí, đại đội nhân mã đã đánh tới cửa rồi!
- Cái cm nó, cái thói đời này, kiểu này chắc ta không còn cách mà sống nữa rồi!
Mao Hải Phong tức giận mắng một tiếng, liền chuẩn bị đào tẩu từ cổng sau, nhưng thấy cổng sau cũng có quan quân, sợ hãi rơi vào vòng vây, Mao Hải Phong cũng không dám lao ra, liền mang theo tuỳ tùng lên lên nóc nhà nằm sấp dính sát vào nhau, cùng khẩn trương nhìn chằm chằm từng nhất cử nhất động ở phía dưới.
Thấy bên ngoài bức tường bao nhiêu là cờ treo bảng hiệu, còn có anh đao, ánh rìu sáng loáng, tuỳ tùng của Mao Hải Phong nhỏ giọng nói:
- Đương gia, chúng ta là tự chui đầu vào lưới rồi. . .
- Tự cái rắm!
Mao Hải Phong đã thấy rõ đội ngũ bên ngoài, hắn không ngốc nghếch giống đám thủ hạ, thầm nghĩ đây không phải quân đội tới bắt người? Tức giận vỗ lên cái đầu heo của thủ hạ một cái:
- Đây là đội nghi thức nghênh tiếp ta!
- A, thật hả? - Thủ hạ vẻ mặt si ngốc nói.
- Chưa ăn qua thịt heo, nhưng vẫn từng thấy heo chạy, nghi thức mà cha ta mỗi lần xuất hành không phải cái dạng này là gì?
Mao Hải Phong rất tức giận, thầm nghĩ bọn này hiện tại ra biển rồi, tố chất quá kém, nào giống chúng ta lúc ấy, cũng coi như một nửa tiên sinh. . . Lời này của hắn cũng không phải toàn là khoác lác, năm đó bọn hắn ra biển mưu sinh là buôn lậu trên biển, muốn tính toán sổ sách, muốn đi biển, hay muốn buôn bán, trong bụng không có chút kiến thức là không được. Nhưng hiện tại người ra biển kiếm ăn đều đi làm hải tặc, theo đuổi đều là sự thấp kém, tự nhiên cũng sẽ không nghiêm ngặt yêu cầu bản thân, càng miễn bàn đến việc học tập văn hóa tri thức.
"Nếu không sao có thể nói lề lối quyết định thành tựu chứ!" Mao Hải Phong thầm tự hào.
Oán giận xong đám thủ hạ đầu người não heo, Mao Hải Phong liền bắt đầu suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc. . . Ta tới cùng là tiếp tục nằm trốn ở đây, hay là hiện tại đi xuống?
Cũng may Thẩm Mặc không để hắn phải tiếp tục chịu đủ đau khổ khi lựa chọn, chẳng mấy chốc liền phát hiện ra mấy người Mao Hải Phong đang núp ở trên đỉnh.
- Hải Phong huynh, sao lại lên nóc nhà chi vậy? - Thẩm Mặc giơ tay che nắng, ngửa đầu cười nói.
- Cái này hả, ha ha. . .
Mao Hải Phong xấu hổ cười nói:
- Trong nhà oi bức quá nên lên đây cho thoáng, còn có thể tắm nắng luôn.
Trời thấy còn thương, mặc dù đã là tám tháng, nhưng ánh mặt trời buổi trưa vẫn có thể chiếu cho da người bỏng rát.
- A, Hải Phong huynh quả nhiên không giống người thường.
Thẩm Mặc gật đầu cười nói:
- Nhưng hai ta đối mặt thế này cũng không hay. Huynh xem ta đi lên hay là huynh đi xuống đây?
- Cứ để ta xuống đi.
Mao Hải Phong cười nói:
- Khách theo chủ mà.
Nói như thế cũng coi như thỏa đáng.
~~
Mao Hải Phong vô cùng xấu hổ trèo xuống, đi vào nhà thay một bộ đồ khác mới đi ra chào hỏi với Thẩm Mặc.
Hỏi han xong, Thẩm Mặc liền mời hắn ngồi cùng kiệu đến phủ nha dự tiệc.
Mao Hải Phong thụ sủng nhược kinh rồi, đãi ngộ lần này khác biệt quả thực quá lớn so với khi lần trước lén lút tới đây.
Chỉ nghe Thẩm Mặc vô cùng thân thiết nói:
- Lần trước Hải Phong huynh tới, lúc đó ở đây đang sắp xảy ra đại sự nên cũng không thể giữ huynh lại được, trong lòng huynh đệ ta vẫn luôn hổ thẹn.
Nói xong liền kéo lấy tay Mao Hải Phong rồi nói tiếp:
- Lần này Hải Phong huynh lại tới, nói cái gì thì cũng phải ở lại mấy ngày, để cho huynh đệ ta tận tình tiếp đón, không ăn sạch, chơi khắp thành Tô Châu thì ta sẽ không để huynh đi đâu.