Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 434 : Mộng lan

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Thu xếp ổn thỏa cho Mao Hải Phong xong, lại đón gió tẩy trần cho hắn. Thẩm Mặc nhớ thương thê tử, liền chuẩn bị trên bàn tiệc loại rượu mạnh nhất, bày ra chút thủ thuật che mắt liền đánh cho Mao Hải Phong phải nằm bò, tiếp đó bảo người đưa khách nhân uống say về phòng trọ, còn mình thì vội vã chạy về hậu viện.



Trong viện im ắng, chỉ có phòng phía Bắc còn đèn sáng. Thẩm Mặc thầm lo lắng liền vội vã đi vào, vừa vén tấm rèm lên thì thấy Nhược Hạm và Nhu Nương đang ngồi ở bên giường, ghé sát đầu vào nhau, không biết đang nói thầm cái gì.



Vừa thấy y đi vào, Nhu Nương liền đứng lên, Nhược Hạm cũng toan đứng lên nhưng lại bị Nhu Nương đè lại nói:

- Phu nhân, cẩn thận thân thể.



Vừa nghe lời này, Thẩm Mặc vốn đã an tâm nhưng thoáng cái lại trở nên lo lắng:

- Làm sao vậy? Mời Thủy Tịnh đại sư xem qua chưa? Bà ấy nói gì?



Nhu Nương nhìn Nhược Hạm, le lưỡi nói:

- Nô tỳ không biết, ngài cứ hỏi phu nhân đi.



Rồi nàng che miệng cười rời khỏi, chỉ là ai cũng không phát hiện, trong nụ cười của nàng còn ẩn chứa một nỗi chua xót. Khi đi tới cửa, đón lấy cơ hội vén rèm lên, lén quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thẩm Mặc đã ngồi ở bên giường hỏi han Nhược Hạm, vành mắt của nàng rốt cuộc đỏ lên.



Vội vàng buông rèm xuống, thở sâu một hơi, sắc mặt của nàng đã khôi phục như thường, không cho bất kỳ ai thấy vẻ ước ao trong mắt.



Đôi tiểu phu thê trong phòng thì hai tai không hề nghe được chuyện gì sau tấm rèm, một lòng chỉ có ở bên người kia.



- Rốt cuộc là sao vậy, nàng mau nói đi!



Thẩm Mặc có hỏi thế nào thì Nhược Hạm luôn cười mà không đáp, khiến y gấp đến độ vò đầu bứt tai, đành phải lộ ra tuyệt chiêu, hai tay thành trảo nói:

- Nếu không khai thì đại hình hầu hạ!



Nhược Hạm sợ nhất là nhột, mỗi khi đến lúc này thì nàng luôn sẽ đầu hàng.



Lần này cũng không ngoại lệ, nàng khẩn trương co người lại, bảo vệ lấy bụng:

- Thiếp khai, thiếp khai, nhất thiết đừng có chọt. . .



- Vậy thì phải xem biểu hiện của nàng rồi!

Thẩm Mặc cười khà khà nói:

- Nói mau đi!



Nhược Hạm đỏ mặt ngập ngừng nửa ngày, giọng như muỗi kêu lầm bầm ra ba chữ. Thẩm Mặc nghe được hồ đồ:

- Nàng làm sao thế?

Rồi ghé sát lỗ tai lên bên môi nàng:

- Lớn tiếng chút đi.



Nhược Hạm nói lại một lần. Lần này thì y nghe được, nhưng vẫn còn lờ mờ hỏi lại:

- Nàng có, có cái gì?



- Đồ ngốc. . .

Nhược Hạm vươn ngón tay dụi lên đầu y một cái:

- Còn Trạng Nguyên nữa chứ!



Thẩm Mặc vẫn chưa bị dụi cho tỉnh ra, trái lại giống như bị làm cho định thân pháp, thẫn thờ như khúc gỗ không động đậy chút nào.



Qua hồi lâu, dưới bầu trời đêm yên tĩnh bị một tiếng sói tru cắt ngang:

- Nàng có, nàng nói nàng có rồi sao?



~~



Được vị Thủy Tịnh đại sư kia xem qua, Nhược Hạm không phải là bị bệnh, mà là có hỉ sự. Nói cách khác, qua chín tháng sau, Thẩm Mặc sẽ được làm cha rồi!



Thẩm Mặc vui mừng đến sắp điên lên, kiếp trước y 30 tuổi còn chưa kết hôn, cho nên chưa từng có đứa con nào của mình, hiện tại người mình yêu nhất đã sinh cho y một đứa con, cái loại cảm giác hạnh phúc này có thể khiến y quên đi tôn nghiêm, chẳng phân biệt được thời gian trường hợp mà cứ cười ngây dại, thậm chí còn hưng phấn hơn cả lúc trúng Lục nguyên.



Hưng phấn qua đi, đó là khẩn trương gấp bội, bởi vì năm ngoái Nhược Hạm mới bị một cơn bệnh nặng, mặc dù hiện tại hình như đã khỏi hẳn, nhưng hoài thai mười tháng đó là việc rất hành hạ người ta, nhất là người đầu tiên như Nhược Hạm, mấy tháng đầu sẽ rất khó chịu như bị gia hình, vả lại vô cùng nguy hiểm.



Nghe Thủy Tịnh sư thái kia nói như thế, Thẩm Mặc sợ đến nỗi lòng bàn tay ứa đầy mồ hôi, sự bình tĩnh ung dung trước nay đều vứt đến chín từng mây, cầm lấy cánh tay lão ni cô nói:

- Việc thì nên làm thế nào mới tốt, làm thế nào mới tốt đây?



Thủy Tịnh sư thái đỏ mặt nói:

- Thí chủ buông tay ra trước đã.



Thẩm Mặc vội vàng buông ra, rồi chùi bàn tay lên áo choàng:


- Cũng không cần.

Trong lòng Thẩm Mặc mơ hồ có chút chờ mong, những nơi đó đều rất có lực mê hoặc đối với toàn bộ nam nhân, nhất là người chưa từng đi qua, cho nên y không đành lòng cự tuyệt hảo ý của Mao Hải Phong, liền nhỏ nhẹ nói:

- Việc mất hứng thì ta sẽ mặc kệ, tuy nhiên mời Hải Phong huynh đáp ứng ta ba việc.



- Đại nhân cứ nói - Thấy lại có cơ hội, Mao Hải Phong hưng phấn nói: - Ta sẽ đáp ứng hết.



- Đầu tiên, phải nghĩ biện pháp không đối mặt với những khách nhân khác. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Trong số bọn họ khó tránh khỏi có người nhận ra ta.



- Việc này khẳng định không thành vấn đề.

Mao Hải Phong cười nói:

- Chúng ta từ cửa sau ngồi xe đi vào, có thể trực tiếp chạy đến tiểu viện của ta bao.



- Tiểu viện? - Thẩm Mặc bất chấp mặt mũi, nhẹ giọng hỏi.



- Thì ra đại nhân không thường đi qua những nơi đó.

Mao Hải Phong là người quá thẳng thắn, nghĩ gì là nói đó, làm cho Thẩm Mặc rất xấu hổ, cười gật đầu nói:

- Mười sáu tuổi ta đã làm quan. . .



Mao Hải Phong chỉ là thuận miệng cảm thán, liền đem bố cục của kỹ viện giảng giải cho Thẩm Mặc nghe, thông thường phía trước là lâu, phía sau là dãy tiểu khóa viện, có thể lý giải thành, phía trước là đại sảnh, phía sau là bao sương là được.



Lúc này Thẩm Mặc mới yên tâm, lại cười nói:

- Thứ hai, huynh cũng không thể gọi ta là đại nhân nữa.



- Đó là đương nhiên. - Mao Hải Phong cười ha ha nói: - Vậy ngài nói gọi là gì?



- Gọi ta Văn Thanh huynh đi.

Thẩm Mặc suy nghĩ một chút, liền dùng tên chữ của Từ Vị đã từng dùng, rồi tận dụng tái chế lại:

- Thẩm Văn Thanh.



- À, được.

Mao Hải Phong thầm đọc mấy lần, vững tin nhớ kỹ rồi mới nói:

- Thứ ba thì sao?



- Thứ ba à.

Thẩm Mặc ho khan vài tiếng nói:

- Chúng ta cơm nước xong sẽ trở về, cũng không thể ngủ lại.



- Việc này không thể đáp ứng được.

Mao Hải Phong lắc đầu cười nói:

- Đi đến những nơi đó mà chỉ ăn cơm không chơi, nếu truyền ra ngoài sẽ bị người khác chê cười.



- Ài, Hải Phong có điều không biết.

Thẩm Mặc đành phải ăn ngay nói thật:

- Đệ muội của huynh vừa mới có thai, ta cũng không thể chọc nàng tức giận.



- Thật hả, chúc mừng chúc mừng!

Mao Hải Phong thoáng bừng tỉnh đại ngộ, lòng vẫn còn buồn phiền:

- Năm ngoái ta vừa mới sinh con trai, biết nữ nhân vào lúc này rất khó chăm! Ngươi còn đánh không được, mắng cũng không được.

Hảo trượng phu số 2 Mao Hải Phong liền nói:

- Được thôi, ngày hôm nay chúng ta sẽ phá vỡ quy củ, chỉ ăn cơm, không ngủ lại.



Thẩm Mặc cảm thấy rất mất mặt, liền nói:

- Lần sau nha, lần sau. . .



~~



Đang khi nói chuyện thì xe ngựa dừng lại. Thẩm Mặc khẽ mở cửa sổ xe ra một khe hở thì nhìn thấy đã tới cổng sau, rồi lại thấy một dãy xe ngựa cỗ kiệu đón tiếp khách đều đứng ở cửa, một hàng đèn lồng từ cửa viện kéo dài cho đến bên tròng phòng, chiếu rọi trong viện sáng như ban ngày, trong vài tòa tiểu lâu thấp thoáng dưới hàng cây truyền đến từng tiếng đàn sáo, những tiếng nói cười pha vào nhau. Trong không khí bồng bềnh son phấn hương khí, hồn xiêu phách lạc, khiến người tiêu hồn.



Lại nghe được bên ngoài có quy công nhiệt tình nói:

- Khách quan, hoan nghênh tới Tiêu Tương lâu chúng tôi! Ngài có hẹn hay là tùy duyên?



/Quy công: nam nhân làm việc trong kỹ viện.