Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 435 : Không mời tự đến

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Vì đã đặt trước nên xe ngựa liền chạy thẳng vào viện, vào một khóa viện có tên là Thính hà tiểu trúc. Thẩm Mặc xuống xe lại nhìn thấy có cả hồ sen thủy các, cầu gỗ chín khúc. Cơn gió vừa thổi qua, hoa sen, lá sen khẽ chập chờn, chẳng khác như thế ngoại tiên cảnh.



Thẩm Mặc thầm nghĩ: "Chà chà, cái này mà đặt ở kiếp trước, chắc cũng thuộc vào hàng hội sở đẳng cấp." Liền cảm thấy mặc dù đã qua 500 năm, nhưng không có chút nào khác biệt.



Vào trong thủy các ngồi lại có thị nữ mở ra cửa sổ ở bốn phía, ánh trăng dịu dàng liền ùa vào trong, hoa quả tươi, thức ăn tinh xảo, trần niên hảo tửu bày biện đầy trên bàn, mấy nhạc nương cầm tỳ bà tiêu sáo đã ngồi sẵn ở phía sau tấm màn che, chỉ cần kêu cô nương tới thì có thể bắt đầu bữa tiệc rồi.



- Gọi mấy cô nương nổi tiếng nhất của các ngươi tới đây!

Mao Hải Phong tài đại khí thô nói với quy công đang đứng hầu ở bên cạnh:

- Ngày hôm nay đại gia ta chiêu đãi quý khách, ngươi xem mà lo liệu đi.



Nói rồi xuất ra một sấp hối liên phiếu mới tinh, đều là tờ một trăm lượng!



Quy công biết đây là đại gia rồi, tức thì mắt lóe lục quang, vẻ mặt nịnh nọt nói:

- Đại gia ngài xem như là tới đúng chỗ rồi, Tiêu Tương lâu chúng tôi chính là đại viên tử, phải nói số một số hai của phủ Tô Châu, mỹ nữ như mây, rực rỡ muôn màu, diễm lệ có, xinh đẹp có, diêm dúa lẳng lơ cũng có, quyến rũ có luôn, thật sự là hoa đào màu đỏ, hoa mận màu trắng. Chỉ cần xem ngài thích khẩu vị thế nào thôi.



"Khẩu vị?" Thẩm Mặc thầm nghĩ, chẳng lẽ là "thân thể sạch"? Nhưng đương nhiên sẽ không hỏi ra. Sự thưởng thức của y vô cùng vượt mức quy định, không biết người Minh triều còn biến thái như vậy không, cái gọi là khẩu vị là nhằm vào đặc điểm của các loại mỹ nữ mà nói, tỷ như người có thân thể đẫy đà, mềm mại không xương, có thể gọi tiên ngẫu; người có da thịt trắng nõn, mềm mại ướt át, gọi là mật đào; người eo thon cổ nhỏ, thướt tha yểu điệu, thì gọi là tiếu lăng; người có hàm răng ngọc ngà, trong suốt óng ánh thì gọi là ngọc lưu, vân vân, các kiểu mẫu mã.



Đừng thấy người Mao Hải Phong lông tóc rậm rạp, nhưng khẩu vị lại rất thanh đạm, chọn tiếu lăng, ngọc lưu mỗi cái một em, làm cho quy công kia thầm hiếu kỳ, liền muốn đi xuống gọi cô nương qua đây.



Mao Hải Phong lại gọi hắn lại nói:

- Đây là ta chọn cho mình, quý khách còn chưa có chọn mà.



Quy công thầm nghĩ: "Khẩu vị không nhỏ", hắn vội vàng cúi đầu khom lưng nhận lỗi, rồi hỏi Thẩm Mặc:

- Khẩu vị của đại gia ngài là gì?



Thẩm Mặc đang suy nghĩ, là mật đào hay là tiên ngẫu, lại nghe Mao Hải Phong nói:

- Mấy thứ dung chi tục phấn đó há có thể lọt vào pháp nhãn của công tử ta.

Nói rồi đẩy sấp hối liên phiếu tới trước mặt quy công:

- Gọi đầu bài của các ngươi! Gọi Tô Tuyết kia qua đây bồi rượu.



Tên này hiển nhiên đã sớm luyện tập trước, phần thành tâm mời khách này đáng để cho mọi người học tập.



- Xin lỗi đại gia. - Quy công cười bồi: - Tô Tuyết cô nương bán nghệ không bán thân.



- Không cần nàng ta bồi ngủ, chỉ cần theo công tử của ta uống rượu là được.

Mao Hải Phong nhẫn nại nói.



- Cái này. . . Cũng không được.

Thấy Mao Hải Phong mặt đã đổi sắc, quy công vội vàng giải thích:

- Còn có vài ngày chính là Trung thu hoa khôi đại hội rồi, Tô đại gia muốn đại biểu Tiêu Tương lâu chúng tôi dự thi, cho nên ông chủ chúng tôi đặc biệt chiếu cố, trước đại hội nhất loạt từ chối tiếp khách, ngài xem tôi đã an bài cho vị công tử này hai vị không thua gì. . .



- Đi ra kính ly rượu cũng không được sao?



Mao Hải Phong giọng không hài lòng nói, đi ra kiếm ăn, quan trọng nhất chính là mặt mũi! Mắt thấy tên này đã gần sắp nổi giận, quy công kia vẫn nhất quyết không thể đáp ứng, tính tình của những khách nhân này hắn rõ ràng nhất, nói là kính ly rượu, nhưng chỉ cần thấy người thì như thể con mèo thấy cá tanh, cứ liều chết quấn lấy, cần phải chiếm hết tiện nghi mới được.



Thẩm Mặc cũng không muốn gây thành sự cố, sẽ bại lộ hành tung thì không hay, y lên tiếng khuyên can:

- Đi ra ngoài chơi chính là vì vui vẻ, miễn cưỡng thì không có ý nghĩa rồi.



Y đã nói như vậy, Mao Hải Phong cũng không phát tác, đành phải hầm hừ nói:

- Tìm hai người tốt nhất qua đây! Nếu như dám lừa gạt, coi chừng ngày khác ta đập bãi của ngươi.



Quy công lau mồ hôi chán, gật đầu không kịp nói:
- Ngươi rất đánh giá cao mị lực của người đó rồi, cũng quá đánh giá thấp sự vô sỉ của mình.



- Ha ha. . .



Lần này lão già không hề tức giận, mà còn cười nói:

- Hảo tỷ tỷ, ta thực sự là yêu ngươi chết mất, đợi giải quyết việc này xong, ngươi gả cho ta đi.



- Ta mặc dù ghét nam nhân. - Tô Tuyết ấn tay lên huyệt Thái Dương: - Nhưng cũng không thích nữ nhân.



- Đến lúc đó sẽ nói đi.

Lão già cười ha ha nói:

- Hắn đang ở Thính Hà, uống rượu cùng một tên hải tặc gọi là Mao Hải Phong, ngươi đi gặp hắn đi, có thể khiến hắn ngủ lại là tốt nhất.



- Hắn đi uống rượu cùng với hải tặc? - Tô Tuyết khẽ nhếch miệng nói: - Hắn là loại người tao nhã. . .



- Nhã cái rắm!

Nhắc tới người đó, lão già liền khống chế không được mà mắng:

- Hắn đã từng bái kết nghĩa khi đi lính, còn cùng hắc bang xưng huynh gọi đệ, bản lĩnh gặp người tiếng người nói, gặp quỷ nói tiếng quỷ ấy không hề kém những người như các ngươi!



- Ta không phải là kỹ nữ. - Đột nhiên Tô Tuyết trợn tròn mắt: - Ta chỉ bán nghệ!



Không ngờ lòng tự trọng của nàng lại mạnh mẽ như vậy, lão già vội vàng đầu hàng:

- Ta cũng đâu có nói gì ngươi. . .ta chỉ là nhắc nhở ngươi đừng để thuốc mê của hắn làm cho hôn mê.



- Không cần nói nữa, ta đi đây.



Tô Tuyết thở dài nói, rồi nàng dùng một sợi dây vải đơn giản buộc mái tóc lại, không trang điểm, không cần trang phục, mặc một bộ sa quần màu trắng thuần, lại dùng dây vải bó lại vòng eo mảnh khảnh, dắt vào đó một ống sáo trúc, rồi dẫn theo tiểu tỳ thướt tha đi xuống lầu, từ một cửa hông không người biết đi ra khỏi viện tử, đi về hướng Thính Hà Tiểu Trúc.



~~



Suốt dọc đường chỉ đi dưới bóng cây, đi đến tận bên ngoài cũng không gặp phải người nào, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi phân phó:

- Đi thông báo một tiếng.



Thị nữ đi vào không bao lâu liền nghe tiếng nhạc bên trong đã dừng lại, chẳng mấy chốc, một khuôn mặt đen nhẻm xuất hiện tại cửa, trừng cặp mắt to như đèn lồng quan sát nàng:

- Cô nương thật là Tô đại gia?



Tô Tuyết thầm nghĩ người này có lẽ chính là tên hải tặc, liền bất động thanh sắc cúi chào một cái:

- Đại gia không dám, ta chính là Tô Tuyết.



- À, ta chỉ thấy khó hiểu.

Hán tử mặt đen kia chính là Mao Hải Phong, hắn tránh người ra nhượng lại một lối đi:

- Tại sao mời thì mời không được Tô đại gia, thế mà lại tự mình tới đây.



- Đòi nợ.



Tô Tuyết chỉ để lại cho hắn cái bóng lưng hoàn mỹ.



- Đòi nợ, chẳng lẽ là khoản nợ phong lưu?



Mao Hải Phong vò đầu cười khà khà không ngừng, rồi ngó trái liếc phải, thấy không có người theo dõi mới đóng cửa lại, đi theo vào xem náo nhiệt.