Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 449 : Đại hội triển lãm

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Sợ hãi với nguy hiểm của đại dương làm đám thương nhân kia sẵn lòng bỏ số thuyền này; mà với Du Đại Du có mộng tưởng làm thuyền lớn, cải tạo trang thiết bị mà nói, cũng rất sẵn lòng tiếp nhận chuyện mua bán này, thế là hai bên được Thẩm Mặc dẫn đầu, ký kết điều ước.

Thủy quân của Du Đại Du sẽ bảo hộ từ đảo Sùng Minh tới Hào Kính Úc, sau đó quay trở về, phí bảo hộ đi lại một chuyến, đủ cho ông ta đóng hai đại chiến hạm rồi.



Còn với vấn đề phía sau, Thẩm Mặc quyết định làm một hội triển lãm sản phẩm, ban đầu muốn học theo "hội chợ hàng xuất khẩu" của đời sau, nhưng loại quảng bá đó chỉ phù hợp cho cách bản sản phẩm giá rẻ. Mà tơ lụa, đồ gốm của Đại Minh là hàng được ưa chuộng rộng rãi trên thế giới, đem bán tới Châu Âu là thành đồ xa xỉ của những gia đình bình thường.



Mà căn cứ vào tri thức lịch sử của Thẩm Mặc, trước chiến tranh nha phiến ba trăm năm sau, những thương phẩm này vẫn khiến chính phủ Trung Quốc kiếm được vô số bạc trắng.



Một thứ hàng tốt có thể làm ăn lâu dài như vậy, tất nhiên phải trù tính cho ký càng, đẩy chiêu bài sản phẩm cao của nó lên, rồi thúc đẩy lượng tiêu thụ của sản phẩm tầm trung và thấp, đó mới là phương pháp tốt nhất để kiếm tiền.

Đây là một vấn đề quyền định giá, nếu ngươi đem thứ đồ tốt của ngươi bán đi với giá rẻ, là bằng với đem quyền định giá giao cho người khác, làm người ta nhập vào với giá thấp, rồi chuyển đi nơi khác bán với giá cao, tiền bị người ta chiếm hết, còn ngươi "được" gọi là thằng ngu.



Chuyện như thế Thẩm Mặc tất nhiên không làm, y muốn nắm quyền định giá trong tay mình, vì thế dày công thiết kế hội triển lãm sản phẩm, mời tất cả phú thương tham gia, thời gian xác định là ba ngày sau.







Ba ngày sau, hội triển lãm không cử hành ở thị bạc ti, mà ở trong một viên lâm danh tiếng không cao nhưng cảnh trí ưu nhã.

Thật ra những đại hộ sở hữu viên lâm nổi tiếng đều sẵn lòng cho mượn địa điểm, nhưng Thẩm Mặc muốn làm tơ lụa đồ gốm, không muốn bị những khu vườn nổi tiếng kia thu hút mất sự chú ý, cho nên chọn cái vườn nhỏ này.



Thời đại này, nghệ thuật viên lâm đã đạt tới cảnh giới quá cao, vườn này tuy nhỏ, nhưng vẫn đủ cây hoa núi đá, suối biếc lầu cong, giống như đồ thêu của Tô Châu, kết cấu tinh xảo, lộng lẫy đẹp đẽ.



Được người tiếp đón chỉ dẫn, khách khứa đi qua mấy đìn dài lầu gác, hành lang quanh có tới trước một lầu gác hai tầng gần nước, trên biển đề ba chữ lớn kiểu cổ "Thính Nguyệt các", vừa nhìn một cái là biết mặc bảo của Chúc Chi Sơn, trừ cảm thán nhân văn hội tụ Giang Nam thì còn nói được gì nữa?



*** Chúc Chi Sơn một trong Giang Nam tứ đại tài tử gồm Đường Bá Hổ, Chúc Chi Sơn, Văn Trương Minh và Châu Văn Tân.



Sau khi đi vào mới phát hiện, thì ra nhìn bề ngoài là thủy tạ hai tầng, nhưng bên trong là một đại sảnh cao lớn rộng rãi, ở giữa xếp đài cao ba xích, trên đặt một chiếc cổ cầm, bốn xung quanh là hàng giường dài bằng gỗ đàn, khách khứa thoải mái hoặc nằm hoặc ngồi, bàn nhỏ bên cạnh có đặt điểm tâm và hoa quả tươi, khách thoải mái hưởng thụ.



Đây hiển nhiên là cuộc tụ hội cỡ nhỏ, khách khứa nhiều nhất cũng không quá bốn năm chục người, lúc này đã tới được bảy tám phần, trong đó không ngờ quá nửa là người tây dương và người ba tư, hiển nhiên bọn họ mới là khách chính của cuộc tụ hội này.



Những người này không có cá tính hướng nội như người Hoa Hạ, chẳng hề cảm thấy ngại ngần, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, nên dù không biết tiếng Hán, nhưng thông qua giao dịch hưng phấn cùng người xung quanh tán gẫu.



Mà người Đại Minh mặc dù trong lòng có chút xem thường những người Tây này, nhưng tư tưởng "bạn từ phương xa tới, vui vẻ tiếp đón", cho nên thái độ với những người ngoại quốc này cũng thân thiện bình đẳng, đa phần càng tò mò về các quốc gia khác.



Mặc dù mọi người ngồi xen kẽ với nhau, nhưng không khí vẫn hòa hợp, những người quen biết ghé vào một chỗ, nhỏ giọng thì thầm. Rất nhiều người chú ý tới cảnh trí hoa sen chập chờn, bươm bướm bay lượt trong ao nước ngoài song cửa, không khỏi tấm tắc khen, lúc này đã cuối thu, hoa sen phải tàn rồi mới đúng, đáng lẽ cũng chẳng có bướm hoa ong mật.



Chẳng lẽ nơi đây là nơi phong thủy tốt được trời cao ưu ái? Mọi người muốn xem cho kỹ, chỉ tiếc rằng ánh sáng hôm nay không tốt, cho nên nhìn không rõ lắm.

Muốn tới gần để xem, nhưng trước cửa sổ là từng dãy bàn trải khăn nhung, bên trên bày đò gốm tinh xảo, làm người ta không dám tới gần thêm.



Những thứ đồ gốm kia hoặc sáng bóng rực rõ, hoặc là cao quý đẹp đẽ, hoặc tươi mãn ưu nhã, hoặc sinh động phong cách , màu sắc đủ từ vàng , xanh, ngà , tím ...



Những thứ đồ gốm này, à không phải nói là những thứ đồ nghệ thuật này, được làm khéo vô cùng, cho dù là ở Đại Minh, cũng là tác phẩm nghệ thuật hiếm có, đừng nói tới ở Tây Dương.



Thấy bọn họ ai nấy mở to hai mắt, nước dĩa tràn khỏi mép, liền có đồng hành giải thích :

- Thứ đồ gốm lộng lẫy là của thời Gia Tĩnh, như tranh thủy mặc là năm Vĩnh Nhạc , Tuyên Đức ...v..v..v..

Làm thương nhân Tây Dương nghe như đi trong sương mù, mụ mị hết cả. Kỳ thực bọn họ quan tâm quái gì nó làm từ thời nào, bọn họ chỉ quan tâm một điều " Rốt cuộc là nó bao nhiêu tiền hả?"



Khi mọi người đang bàn tán xôn xao thì đột nhiên trong phòng vang lên mấy tiếng " cheng , cheng..." Cứ như chuông báo già vang lên, tổng cộng đánh chín cái, mà lúc này vừa vặn là giờ Thìn giao tiếp với giờ Tỵ...




Y đưa tay khẽ vuốt lên tấm áo trên người, thở dài:

- Rồi đem nó biến thành loại hoa văn tú lệ như thế này, thì phải có bàn tay cực khéo của tú nương, ngàn vạn mũi châm, lại tốn mấy tháng mới thành.

Nói rồi nghiêm sắc mặt:

- Bao nhiêu công phu đổ vào bên trong đó, làm mỗi tấm lụa trở thành từ thay thế cho cao quý và hoa lệ, sao có thể đối đãi qua loa.



Nghững người Tây Dương nghe vậy thì gật gù, thầm nghĩ chẳng trách quan viên Đại Minh khi phát lương còn có một bộ phận là tơ lụa, vì những thứ này giá cao mà lại ổn định.



Nhưng người Ba Tư vẫn không hiểu hỏi:

- Nhưng chúng tôi không hiểu, vì sao cùng một loại hoa văn phải làm nhiều loại biến hóa như vậy? Vì nếu không lại gần có thấy được khác biệt đâu.



- Đúng là như thế thật.

Khóe miệng Thẩm Mặc hơi cong lên:

- Thế nào gọi là quý tộc? Thế nào gọi là sinh hoạt quý tộc? Đó chính là xa hoa kín đáo, càng kín đáo, càng xa hoa thì càng được quý tộc thích. Ông dùng cùng một loại y phục chất liệu như nhau, một ngày thay tám lần, người ngoài không hiểu, phải để người ta nhắc cho mới biết là đã thay mấy bộ rồi... Đó là quý tộc chân chính. Không biết quý tộc bên phía quý vị có lý giải như thế không?



Người Tây Dương gật đầu, đều nói:

- Đây đúng là thứ đặt làm riêng cho quý tộc.



- Đúng là như thế.

Thẩm Mặc vỗ tay cười:

- Tơ lụa là tơ lụa quý tộc. Quý tộc thật sự, đều phải xứng với tơ lụa quý tộc.



- Đại nhân nói rất hay.

Các thương nhân Tây Dương vỗ tay khen:

- Câu nói này có thể thành lời tuyên truyền cho tơ lụa rồi.

Rồi nhao nhao hỏi:

- Xin hỏi đại nhân loại tơ lụa bao nhiêu tiền, chúng tôi lấy hết.



- Xem xem, lại thành phàm tục rồi.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Tôi đã nói với các vị rồi, thứ này phải bỏ công vô cùng, thời gian đặt vào nó rất nhiều mới sản xuất ra được một tấc. Ngàn năm qua là thế , căn bản tốc độ không tăng lên được.

Y gãi giã đầu:

- Trừ bỏ đi thứ tiến cống vào kinh, với cả cung cấp cho quý nhân trong nước, miễn cưỡng có thể dành ra vài vạn thất để xuất khẩu.



- Chúng tôi bao hết.

Thương nhân Ba Tư vội nói:

- Đại nhân cứ ra giá.



Người Tây Ban Nha cũng gấp gáp lên tiếng:

- Chúng tôi cũng muốn, không thể để hết cho bọn họ.



- Cái này sao?

Thẩm Mặc cười khoát tay:

- Trước mặt tơ lụa chúng ta không nên nói, đợi quay về thị bạc ti chốn toàn múi tiền đó chúng ta thong thả thương lượng cũng không muộn. Lại xem đồ gốm nào, nếu như nói tơ lụa dành cho quý tộc mặc, thì đó là dành cho quý tộc dùng...