Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 451 : Gian thương

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Đợi Ba Lạp Duy đi rồi, Hoàng Cẩm cuối cùng cũng không nhịn được hỏi:

- Thẩm đại nhân, vì sao ngài ưu đãi tên Ba lung tung gì đó kia vậy? Không chỉ đồng ý hạ giá, còn nhận nguy hiểm thay cho hắn?



Thẩm Mặt cười khẽ:

- Nếu chẳng phải như thế làm sao bọn chúng đồng ý cho chúng ta phái thuyền đi theo?



- Thuyền đi theo?



Hoàng Cẩm và Đường Nhữ Tiếp bấy giờ mới biết, thì ra Thẩm Mặc cũng có tính toán của y, đây đúng là xỉ nhục Thẩm Mặc mà ... Thẩm đại nhân của chúng ta có khi nào không có mưu mô, đến ngủ với nữ nhân còn tính toán nữa cơ mà. Khổ thân cho Nhu Nương ...



- Đúng, phái thuyền theo.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Thế kỷ thứ 16 có cái gì quý nhất? Kỹ thuật hàng hải.



- Thạch Lựu thi tập?

Đường Nhữ Tiếp tai điếc, kỳ quái hỏi:

- Tác phẩm của ai thế?



Hoàng Cẩm ở thị bạc ti lâu năm, tiếp xúc với người tây không ít, giải thích cho hắn nghe:

- Dựa theo lịch của người Tây thì một trăm năm là một thế kỷ, hiện giờ là thế kỳ mười sáu ...



- Vậy là mới có hơn 1600 năm ...

Đường Nhữ Tiếp mặt lộ vẻ khinh bỉ ...



- Phải là hơn 1500 năm.

Hoàng Cẩm gãi đầu gãi tai:

- Hôm qua Tra Mã Sĩ còn nói với ta năm nay là năm dương lịch 155 .. 5 mấy ấy nhỉ?



- 1557.

Thẩm Mặc đáp.



- Vậy thì càng ít hơn.

Đường Nhữ Tiếp kiêu ngạo nói:

- Chúng ta có 5000 năm văn minh lịch sử sáng lạn, bọn chúng đến một phần ba lịch sử cũng không bằng. Ta nghe nói đám người đó còn chưa rụng hết lông, ăn cơm còn dùng dao với dĩa, thì ra là chưa phát triển xong.



Thẩm Mặc không ngu xuẩn đến mức đi tranh luận với hạng người này, y chỉ tin sự thực hơn trăm vạn lời hùng biện, cười đối phó:

- Đúng thế, nhưng bọn họ nhiều tiền, Đại Minh muốn thoát khỏi khó khăn thì phải mua bán với bọn họ.



- Đúng thế.

Lần này Đường Nhữ Tiếp không phản đối còn hết sức đồng cảm:

- Đại Minh chúng ta người nộp thuế thì không có tiền, người có tiền thì không phải nộp thuế. Quan phủ nghèo tới mức phải vay nợ mà sống, đành dựa vào người Tây Dương để qua khó khăn này thôi.



- Một cái bình gốm trấn Cảnh Đức ở Đại Minh bán 5 lượng bạc là cao rồi, nhưng ở Tây Dương có thể bán 50 tới 100 lượng.

Thẩm Mặc nói:

- Nếu chúng ta đợi người ta tới cửa, thì vĩnh viễn không đẩy giá lên được ... Chợ mở ra, thì không còn như xưa nữa, ai ai cũng có thể mua bán, chúng ta không bán 5 lượng, nhưng thế nào cũng có người bán, cho nên thua thiệt là cái chắc.



- Đúng thế.

Hải người Hoàng Cẩm gật đầu, nói:

- Thì ra đại nhân muốn gạt bọn họ qua, tự mình mua bán.



- Đại dương bao la, hơn lục địa trăm lần, chẳng ai có thể độc chiếm được.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Nhưng chỉ cần có một đội thuyền là của chúng ta, bọn họ sẽ phải làm ăn với chúng ta theo đúng quy củ.



Sau khi ký hiệp nghị với người Ba Tư, hai bên bắt đầu giao hàng, dùng ba ngày mới phân chia xong, đám người Ba Lạp Duy liền yêu cầu lên đường.



Thẩm Mặc suy đi nghĩ lại, cũng không thấy có gì không ổn nữa, liền cho phép lên đường, đồng thời cũng sai sở đấu giá đem hàng Ba Tư treo biển bán ra ...
Bố cáo vừa được dán, những thương nhân kia không hề có phản ứng kịch liệt gì, ngược lại còn khen ngợi Thẩm Mặc nhân nghĩa, có bá lực, điều này làm y không ngờ.



Cũng có người hỏi thị bạc ti là hương liệu và bảo thạch có vấn đề không? May là hương liệu đều bảo quản trong bình gốm, không sợ ngâm nước, còn bảo thạch càng chẳng phải nói, cho nên vấn đề đều tập trung lên trên tấm thảm Ba Tư.



Thẩm Mặc mời tất cả những người mua thảm Ba Tư, hôm sau tới thị bạc ti dự tiệc nghe nói trình bày chân tướng sự việc.



Chớp mắt đã tới hôm sau, thương nhân nhận lời mời tới thị bạc ti , ngồi xuống bên mười tám chiếc bàn bát tiên lớn, đợi tri phủ đại nhân xuất hiện.



Thẩm Mặc còn chưa tới, Ba Lạp Duy sắc mặt âm trầm đã xuất hiện, theo sau lưng hắn là quan quân Đại Minh cao lớn, không ngờ là Diêu Trường Tử.



Mấy năm qua Trường Tử biểu hiện xuất ắc, tác chiến anh dũng, lại chịu động não suy nghĩ lập nhiều chiến công, đã thăng lên chính ngũ phẩm thiên hộ rồi. Trong hạm đội bảo hộ Du Đại Du phái ra , hắn là người đứng thứ hai, sau khi chặn đứng đội thuyền của Ba Lạp Duy, liền chủ động xin áp tải Ba Lạp Duy tới, cũng để gặp huynh đệ chia cách đã lâu.



Đương nhiên trong phòng không một ai nhận ra hắn, cũng chẳng ai quan tâm tới một thiên hộ nho nhỏ, tức thì vây lấy Ba Lạp Duy, mồm năm miệng mười chất vấn, rốt cuộc chỗ thảm kia xảy ra ván đề gì.



Ba Lạp Duy chớp con mắt nhỏ tí, mặt đầy vô tội:

- Ta xin cam đoan , không có vấn đề gì cả, ta cũng không biết đại nhân gọi ta lại vì sao?

Nói rồi cố làm ra vẻ thoải mái, cười:

- Có lẽ là hiểu lầm.



Lời của hắn vừa dứt, một giọng nói không mang theo chút tình cảm nào vang lên:

- Bản quan cũng mong đó là hiểu lầm.

Mọi người nhìn theo âm thanh, liền thấy Thẩm đại nhân mặc hồng bào, mặt lạnh tanh đi vào.



Vừa thấy Thẩm Mặc xuất hiện, Ba Lạp Duy mặt biến đổi, lớn tiếng kháng nghị:

- Đại nhân, ngài đã cho đi, nhưng lại kéo ta về, làm lỡ hành trình của ta, đó là sớm làm chiều sửa, khó khiến người ta phục.

Hắn quyết định lên tiếng trước lấy thế, bất kể tố cáo gì cũng không nhận.



Thẩm Mặc không cãi nhau với hắn, nhếch mép cười:

- Ba Lạp Duy tiên sinh, mọi người vì đợi ông mà đói lép kẹp rồi, ăn xong hãy nói.

Cho dù hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, nhưng Thẩm Mặc vẫn phải giữ khí độ cần có.



Ba Lạp Duy đấm hụt, đành bất mãn ngồi xuống:

- Vừa lúc ta cũng đói rồi.



Đợi mọi người ngồi xuống, Thẩm Mặc lệnh mang thức ăn lên, nhưng chỉ có mỗi người một cái bát không đặt trước mặt, chẳng thấy có thức ăn gì.



Mọi người thầm nghĩ , làm cái gì đây, muốn bọn ta ăn bàn à? Răng bọn ta không tốt lắm đâu.



Nhìn thấy mọi người nghi hoặc , Thẩm Mặc mỉm cười nói:

- Đem món chính lên đây.



Mọi người thầm nghĩ, té ra món chính ở đằng sau, không biết là trâu nướng cả con hay là Lạc đà nướng Ả Rập.



Nhưng quan sai của Thị bạc thi mang lên là một bao thảm Ba Tư.



- Mời Ba Đạt Duy tiên sinh kiểm tra hàng, xem xem dấu niêm phong có còn không, thảm có hư tổn gì không?

Thẩm Mặc lạnh nhạt nói.



Ba Đạt Duy đành đứng dậy, hắn nhìn đi nhìn lại, rất muốn nói là có bị hư tổn, nhưng không mới móc ra được điều gì, đành hậm hực nói:

- Không có vấn đề.

Đồng thời ký tên xác nhận lên văn tự.



- Mọi người nghe thấy rồi đấy, đúng là thảm Ba Tư chính tông còn nguyên vẹn, ta mời đ bếp ra nấu nướng chế biến tại chỗ.



Liền có một đầu bếp mặc tạp dề trắng, đầu đội mũ nồi trắng cao cao, dùng con dao sáng loáng trong tay cắt vỏ bao, như như là đang cắt thịt trâu thật vậy.