Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 452 : Nước chát và giá đỗ

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Trong đại đường thị bạc ti người đông nhung nhúc, cả đám thương nhân nhìn "đầu bếp" cắt thảm, không biết là làm trò gì.



Một lát sau, một tấm thảm hoàn chỉnh bị cắt thành vô số miếng nhỏ vuông vức, có người dùng khay đưa lên đặt trước mặt mỗi người một miếng, Thẩm Mặc cũng không ngoại lệ.



Đợi trên bàn tất cả mọi người có "thức ăn" rồi, Thẩm Mặc mặt mày bình thản nói:

- Hôm nay không còn món nào khác, mời chư vị thưởng thức thảm của Ba Đạt Duy tiên sinh.



Cả đám đông xôn xao, ai nấy cười gượng nói:

- Đại nhân thật biết nói đùa...



Nhưng cảnh tượng làm bọn họ trố mắt xảy ra, chỉ thấy Thẩm Mặc gắp miếng thảm trong bát cho vào miêng nhai.



Chẳng lẽ loại thảm này ăn được thật? Thấy dại nhân làm mẫu, đám thương nhân chỉ đành học theo, cũng lấy đũa gắp thảm cho vào miệng nhai, tức thì nhổ phì hì, kêu không ngớt:

- Nước, nước...



Trên bàn không có nước, bình nước đều trong tay phục vụ, nhưng không có mệnh lệnh của Thẩm Mặc, không ai dám lấy ra cho bọn họ uống.



Thẩm Mặc cũng nhổ thảm trong miệng ra, hỏi mọi người:

- Các vị thấy thế nào?



- Miệng toàn vị mặt.

Đám đông nhao nhao:

- Chát, mặn chát người.

Cuối cùng có người vỡ lẽ:

- Cái thảm này liệu có phải là bị ngâm nước biển rồi không?

Mọi người giờ mới hiểu, tri phủ đại nhân muốn kiểm nghiệm ngay tại chỗ, chỉ là cái phương thức này, ài... Làm sao bắt mọi người chịu khổ theo.



Thẩm Mặc đang muốn giết gà dọa khỉ, để những con "gà" này vĩnh viễn nhớ lấy cái vị mặn chát ở trong miệng.



Y phất tay, lúc này nước mới được đưa lên, mọi người vội súc miệng, nhưng có một người không súc, hắn nhổ miếng thảm trong miệng ra, sắc mặt thản nhiên ngồi ở đó, chính là Ba Lạp Duy.



Thẩm Mặc nhổ nước súc miệng vào bồn, nhìn hắn nói:

- Ba Lạp Duy tiên sinh, ngài thấy mùi vị thế nào?



- Bẩm đại nhân.

Ba Lạp Duy cười ha hả:

- Tôi muốn nói mùi vị cực ngon, nhưng nói thế thì trái lòng, nói thực ra thì trừ mùi vị lông dê Ba Tư chính tông, tôi không thấy vị gì khác.



- Ngươi nói láo.

Hoàng Cẩm phẫn nộ, giọng the thé quát:

- Mọi người đều kêu mặn, kêu chát, sao ngươi lại thấy không có vị gì?



- Hoàng công công thân ái, tôi không nói là không có vị, tôi đã nói rồi, mùi vị thảm Ba Tư chính tông chính là như thế đấy.

Ba Lạp Duy cười:

- Nếu như đại nhân vì thấy vị thảm của chúng tôi không vừa ý mà trách tội, thì tôi ngàn vạn lần không thể chấp nhận, bởi vì ở chỗ chúng tôi, thứ này để dẫm chứ không phải để ăn.



Mọi người không khỏi nhìn Ba Lạp Duy với con mắt khác... Đúng là tên lưu manh gan lớn hơn trời.



Thẩm Mặc không nóng vội, cũng cười nói:

- Thì ra vị thảm Ba Tư độc đáo như thế, không biết ở chỗ các vị, lông dê có thể ăn thay muối không?


- Ngươi là quan văn, ta là quan võ.

Trưởng Tử hơi buồn nói:

- Không sợ người ta chê cười à?



- Quan văn quan võ có gì khác nhau.

Thẩm Mặc trừng mắt lên:

- Đương nhiên là cũng có.

Nói rồi chỉ lên miếng vải "gấu đen" trên ngực Trường Tử nói:

- Của ta là phi cầm, của ngươi là tẩu thú, chúng ta kết hợp lại thành cầm thú, không ai cao quý hơn ai.



Dù Trường Tử có là gỗ cũng bật cười:

- Đúng là thế thật.



- Cho nên ta nói, khuê nữ của ngươi theo tiểu tử của ta là một đôi trời sinh.

Thẩm Mặc nâng chén lên:

- Nào thông gia, cạn chén.



Trường Tử không chạm với y:

- Ta sẽ sinh con trai, nếu như kết thân, phải là con ta cưới khuê nữ của ngươi.



- Con người ngươi sao tầm nhìn hẹp thế.

Thẩm Mặc mắng:

- Ngươi sớm muộn gì chắc sinh con gái? Ngay cả Dương Kế Nghiệp còn có tám tỷ cửu muội mà.



*** Dương Kế Nghiệp: Người khởi đầu cho truyền thống Dương gia danh tướng lừng lẫy, còn được gọi là Dương Vô Địch.



- Đúng thế thật.

Trường Tử gật đầu:

- Ngươi cũng nhất định sẽ sinh nhi tử.



Hai người lúc này mới vui vẻ cạn chén.



- Thế nếu ngươi sinh khuê nữ thì sao?

Trường Tử hỏi.



- Thì tên tiểu tử thối con ngươi hưởng lợi.

Thẩm Mặc xua tay:

- Tên khốn ngươi không chịu thua thiệt.



Trường Tử lúc này mới hài lòng, chỉ cười không nói.



Uống rượu một hồi, đem chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà kể xong, Thẩm Mặc hỏi:

- Ta nghe đâu gần đây Du tướng quân khó khăn lắm à?



- Đúng thế.

Trường Tử không bảo mật nói:

- Còn chẳng phải do thủy quân gây ra sao? Tướng quân hi vọng có thể kiềm chế định ngoài biên cương, toàn lực phát triển thủy quân, nhưng đóng thuyền quá tốn kém, một xưởng thuyền địa phương căn bản không gánh vác nổi, đành phân tán ra các phủ huyện ven biển, kết quả là sinh ra đội thuyền đủ mọi thể loại quái đản, không thể hình thành sức chiến đấu. Tướng quân bọn ta dâng thư lên đại soái, xin có thể thống nhất quản lý và hạch toán xưởng thuyền địa phương toàn bộ Mân Chiết, điều này chọc giận quan viên địa phương , bọn chúng nói tướng quân chúng ta đập vỡ bát cơm của bọn chúng, cho nên từ trưng quân cho tới cung cấp, chuyên môn gây khó dễ cho Du gia quân bọn ta..