Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 454 : Một năm nữa lại tới

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Sự kiện ám sát ở Chu Trang, sấm chớp đùng đùng nhưng mưa nhỏ lác đác, cuối cùng được phán định là giặc Oa gây loạn rồi kết án.

Vào cái thời đại đó bốn chữ "giặc Oa gây họa" đúng là thứ thuốc tốt để che giấu chân tướng, biến việc lớn thành việc nhỏ.



Nhưng tất cả thứ sau màn người ta không thể thấy được, Thẩm Mặc sở dĩ chấp nhận kết quả này là vì Lục Bỉnh sau khi nhận được báo cáo tỉ mỉ của Chu Thập Tam, nổi cơn cuồng nộ, đích thân viết thư cho y, đồng thời đuổi Lục Tích ra khỏi gia môn, nói rõ mặc cho Thẩm Mặc xử lý! Còn răn đe kẻ kế nhiệm, nếu tiếp tục làm khó y thì Lục Tích chính là tấm gương.



Tiếc nuối duy nhất là Lục Tích biến mất tăm tích, có điều Chu Thập Tam vẫn tìm thấy được thảo quỷ bà đã hạ cổ, giải được cổ độc cho ba tỷ muội Tô Tuyết.



Thái độ thành khẩn hạ mình đó làm Thẩm Mặc không sao phát tác được, dù sao y chưa có bản lĩnh để đắc tội với Lục Bỉnh, nên dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, đem cô em Lục Tú giao cho Chu Thập Tam, để hắn đưa lên Bắc Kinh, cho Lục Bỉnh quản giáo.



Đám mây mù trước mắt được xua tan, Thẩm Mặc tâm tình khoan khoái, thị bạc ti cũng tiến vào quỹ đạo vận hành chính quy, tới cuối năm kết toán, lợi nhuận 250 vạn lượng bạc, hoàn thành vượt chỉ tiêu nhiệm vụ của triều đình.



Biết bao nhiêu người đang hau háu nhìn vào số tiền này, y tất nhiên là không thể giở trò, dùng thư hỏa tốc tám trăm dặm gửi tới Bắc Kinh, hỏi bệ hạ xem xử lý ra sao?



Số tiền này như nước cam lộ rưới lên đất hạn, thành trong thành ngoài Bắc Kinh cho tới nay vẫn còn chưa được sửa xong, kinh quan cũng vét nồi không ra hạt gạo, Gia Tĩnh đế mắt nhìn thấy, lòng sốt ruột, nhưng không có cách nào khác hơn là nhắm mắt làm ngơ, suốt ngày bế quan tu luyện.



Tin mừng của Thẩm Mặc vừa mới tới nơi, Gia Tĩnh đế hưng phấn phá quan xông ra, triệu tập các lão và bộ bộ thượng thư, thương lượng xem số tiền này phải tiêu ra sao.



Ai ngờ ông ta cao hứng hơi sớm, bởi vì mỗi một lĩnh vực các đại thần kia cai quản đều có lý do chi tiêu ... Công trình trị thủy phải sửa này, lương bổng nợ phải bù này, binh khí phải trang bị này, nạn dân phương bắc phải cứu tế này .... Sau khi toàn bộ được liệt kê ra, 250 vạn kia căn bản không đủ tiêu.



Gia Tĩnh đế xầm mặt xuống:

- Các ngươi đang ăn cướp.



Các đại thần cười khổ:

- Chúng thần cũng bị ép vào đường cùng rồi, nếu khoản mục kia không được thanh toán, thì không dám về nhà ăn tết nữa.



- Vậy thì ở hết lại trong cung với trẫm.

Gia Tĩnh đế không nghiêm mặt được nữa, cười mắng một tiếng, đứng dậy rời bồ đoàn, phất tay áo đi xuống thềm:

- Không cần phải kêu ca tai này nạn nọ, trẫm biết các khanh có cái khó, trẫm cũng khó. Chúng ta chỉ đành cố gắng mà làm thôi.



Cả đám đại thần đứng dậy nói:

- Chúng thần thất chức, làm quân phụ lo lắng, xin bệ hạ trách phạt.



- Trách phạt các ngươi không bằng trẫm tự trách phạt mình.

Gia Tĩnh đế chầm chậm lắc đầu, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, nói:

- Kỳ thực các ngươi đều biết, Đại Minh luân lạc tới ngày hôm nay, không đơn giản là oán trời trách người, thực chất nguyên nhân đều do chính chúng ta.



Đám đại thần nghiêm nghị, nín thở nghe bệ hạ hiếm khi tự trách.



- Tông thất, đại hộ, quan liêu, trung quan, biên quân.

Gia Tĩnh đế đưa năm ngón tay ra, úp xuống dưới nói:

- Giống như năm tòa núi lớp, đè cho bách tính không đứng thẳng lên được, vấn đề này gần như ai ai cũng biết, nhưng không một ai dám nói.



Đám đại thân vội lần nữa thỉnh tội.



Gia Tĩnh đế thở dài:

- Trẫm không trách các khanh, vì trẫm cũng không muốn các khanh nói ... Muốn di chuyển năm ngọn núi lớn này, trừ phi thiên đế hiển thánh, phái Hoàng Cân Lực Sĩ hạ phàm, nếu không thì phải có cái tinh thần Ngu Công dời núi, cùng với tuổi thọ cảu Bành Tổ mới xong.

Ông tay quay trở lại bồ đoàn:

- Trẫm sớm đã có lòng học theo Ngu Công, nhưng biết sao, từ nhỏ trẫm yếu ớt nhiều bệnh, luôn lo lắng một ngày nào đó không cãi được ý trời, phải bỏ dở nửa đường, cho nên mới ngày đêm tịnh tu, hi vọng học được thuật trường sinh, rồi mới quay lại chăm lo cẩn thận cho giang sơn Đại Minh.


Thẩm Mặc liếc nhìn tỷ tỷ cô bé, thầm nghĩ :" Đúng là làm mất hứng, chúc ngươi tương lai gặp phải mẹ chồng khó tính."



Lúc này Hải lão phu nhân đi ra, nhìn thấy cảnh đó, liền cười nói:

- A Nhiếp, đại nhân cho thì cháu được lấy.



A Nhiếp vui sướng liếc tỷ tỷ một cái, đếm đúng sáu cái kẹo, cười ngọt ngào:

- Tạ ơn thúc thúc.

Rồi chạy về chia cho Hải lão phu nhân, còn cả tỷ tỷ dọa nó nữa.



Hải lão phu nhân mời Thẩm Mặc đi vào trong nội viện, Thẩm Mặc nhìn qua, đây dù sao cũng là chỗ ở của nữ nhân, mặc dù không xa xỉ, nhưng sạch sẽ, xanh xanh đỏ đỏ, đầy không khí năm mới, làm người ta thoải mái.



Đi vào trong phòng, vẫn là mặt đất trải chiếu, chẳng qua có thêm mấy cái đệm ngồi, lão phu nhân mời Thẩm Mặc ngồi xuống.



Thẩm Mặc cung kính nói:

- Năm mới rồi, Cương Phong huynh không thể về mua sắm chuẩn bị hàng cuối năm, vãn bối liền mua một chút tới biếu lão phu nhân.



- Lại làm đại nhân tốn kém rồi.

Lão phu nhân cám ơn:

- Nhưng lần sau không được làm thế nữa, chúng tôi tự mình bố trí được.



Lúc này Hải phu nhân cúi đầu đi vào, dâng trà lên, lấy dũng khí, hỏi nhỏ:

- Đại nhân, bao giờ thì chàng có thể về?



Thẩm Mặc áy náy nói:

- Chiều ba mươi chắc là về được rồi, tẩu phu nhân đừng trách Hải đại nhân, công trình gần 200 vạn lượng, mấy chục vạn người, trọng trách của huynh ấy rất lớn.



Trên mặt Hải phu nhân lộ vẻ thất vọng, cúi đầu không nói nữa.



Lão phu nhân không vui:

- Cương Phong nó trách nhiệm trọng đại, bỏ nhà chiếu cố mọi người là chẳng đặng đừng, con làm thê tử, phải hiểu và thông cảm, sao lại ích kỷ như thế.

Nói rồi phẩy tay:

- Lui đi.



Hải phu nhân thi lễ với bà bà và Thẩm Mặc, muốn lui ra ngoài nhưng bị Thẩm Mặc gọi lại:

- Tẩu phu nhân, đỡ lão phu nhân ra ngoài sân xem đồ năm mới đi, nếu còn thiếu cái gì, buổi chiều ta lại sai người mang tới.



Nhược Hạm có một lần nói nàng là bạn, không phải là không có đạo lý.



Hải phu nhân cảm kích gật đầu, tới bên bà bà nói:

- A mỗ, mời người.



"Ừm" sắc mặt lão phu nhân hòa hoãn một chút.



Khi ra ngoài sân, các thị vệ chính đang tháo rỡ hàng, kỳ thực cũng chẳng phải thứ gì hiếm có, toàn là gạo dầu mỡ, gà trứng thịt, pháo đỏ, quý ở chỗ thực dụng phong phú ...

Thẩm Mặc biết nam chủ nhân của cái nhà này có cái tinh thần gần như tự ngược, cho nên chuyên môn sai người chuẩn bị đồ đầy đủ nhất... Mặc dù ít tốn kém nhất, nhưng lại có tâm ý nhất.