Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 455 : Tết nhất mà như thế đấy

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Cầm trong tay chong chóng do Thẩm thúc thúc cho, A Nhiếp vui sướng chạy đi chạy lại, hai tỷ tỷ của cô bé nấp ở sau rèm hưng phấn nhìn vải đỏ, khăn hoa. Khuê nữ nhà người ta năm mới có y phục đẹp, bọn chúng chỉ có giây đỏ cột tóc, năm nay cuối cùng cũng được thỏa nguyện rồi, không khỏi cảm thấy Thẩm đại nhân là vị quan tốt nhất trên đời.



Không chỉ bọn chúng nghĩ thế, hiện giờ toàn bộ người dân thành Tô Châu đều cho rằng như vậy, nếu như làm điều tra dân ý ở Tô Châu, sẽ phát hiện ra chỉ số ủng hộ của Thẩm Mặc đã vượt xa Hải Thụy rồi.



Kỳ thực y vẫn như thế, chẳng hề thân dân, cũng chẳng chăm chỉ, thậm chí còn có chuyện phong lưu, nhưng người dân vẫn yêu quý y từ tận đáy lòng, bởi vì trong lòng người dân thanh quan không bằng quan tốt, đại lão gia có thể làm cuộc sống mọi người tốt hơn mới là tuyệt vời nhất.



Từ nhà Hải Thụy ra, Thẩm Mặc lại tới với nhà nữa, nhìn xe phía sau, còn hai phần hàng năm mới nữa, liền nói:

- Tới ngõ Hoán Sa.

Rồi tự lẩm bẩm:

- Ài, Tô giáo tập cũng là quan viên của thị bạc ti, thiếu chút nữa thì quên mất cô ấy.



Thiết Trụ và Tam Xích ở bên cạnh cười khùng khục không thôi, thầm nghĩ :" Đại nhân đúng là giấu đầu lộ đuôi."



Tô Tuyết đã chuyển từ Tiêu Tương Lầu ra ngoài, thuê một viện tử thanh tĩnh ở ngõ Hoán Sa, cùng đệ đệ muội muội sống lặng lẽ nơi đó.



Sai khi từ Chu Trang trở về, hai người tiếp không ít, nhưng chỉ toàn việc công, rất ít tiếp xúc riêng, tựa hồ trở thành bằng hữu cùng đồng nghiệp đơn thuần.



Nhưng thánh nhân có nói, tình cảm giữa nam nhân và nữ nhân vĩnh viễn không thể thuần khiết, lâu dần, sẽ lên men, ủ ra một thứ gọi là "ám muội".



Ở nhà Tô Tuyết trò chuyện một lúc, đánh ván cờ, hình như còn nghe hát, mặt trời đã xế bóng rồi.



- Đúng là thời gian như bóng câu qua cửa.

Thẩm Mặc mặt còn vẻ luyến tiếc, đứng dậy nói:

- Còn mấy nhà nữa chưa đi hết, ta phải tranh thủ thôi.



- Vâng.

Tô Tuyết đứng dậy lấy áo choàng cho Thẩm Mặc, muốn khoác lên cho y.



- Để ta tự làm.

Thẩm Mặc nhanh tay nhận lấy, tự mặc lên người:

- Năm mới vui vẻ nhé, nếu còn có khó khăn gì cứ nói...



Tô Tuyết lắc đầu không nói nữa.



Thẩm Mặc cười khì, nói một câu không đầu không đuôi:

- Kỳ thực ta là người rất nhát gan.

Rồi vẫy tay rời đi.



Nhìn theo bóng lưng của y, Tô Tuyết buông một tiếng thở dài rồi xoay người đi vào phòng.



- Tỷ thích Thẩm thúc thúc như thế.

Muội muội nàng ôm hổ bải do Thẩm Mặc mua cho, nhỏ mà ranh nói:

- Vì sao không giữ lại ăn năm mới.



Tô Tuyết liếc nhìn gò má phấn của cô bé, cười chua chát nói:

- Bởi vì đại nhân là hổ vải của người khác.



- Ồ...

Cô bé tựa hiểu tựa không nói:

- Vậy tỷ tỷ tự mua một con không được sao?



- Vì hổ vải quá ít.

Tô Tuyết xoa đầu cô bé, khẽ nói:

- Tỷ tỷ không mua nổi.



~~~~~~~~



- Tặng xong cho Thích tướng quân là xong việc có thể về nhà rồi.

Sắp tới nhà Thích Kế Quang, Thẩm Mặc nói.



- Nhà nào ạ?

Tam Xích cười ranh mãnh:

- Nhà ở trước phủ nha, hay là trong ngõ Ngũ Đại Phu.



- Vả miệng ...

Thẩm Mặc mắng khẽ một tiếng:
Nhược Hạm không cố chấp muốn đi nữa, nhưng tựa cười tựa không nói:

- Có phải là chàng thấy rất mừng vì thiếp không biết võ công không?



- Ài... Nàng lại thế rồi.

Thẩm Mặc thấy mất hứng:

- Đang nói người khác sao lại lôi kéo sang ta.



- Quạ trong thiên hạ đều đen như nhau ...

Nhược Hạm cười:

- Làm gì có mèo không ăn cá.



- Ta không ăn.

Thẩm Mặc bĩu môi:

- Đưa tới miệng ta còn chẳng ăn, giữ thân như ngọc vì nàng mà nàng còn oan uổng ta.

Y còn trích dân sách vở:

- Trong Sơn Hải Kinh có nói, trên đời này có quạ trắng.



- Thiếp có nói chàng đâu.



- Nàng nói ta.

Thẩm Mặc trừng mắt lên:

- Ta giải thích với nàng bao nhiêu lần rồi, giữa ta và Tô Tuyết là thanh bạch, ta còn chưa chạm một đầu ngón tay vào cô ấy. Những tin đồn kia đều là do người khác bịa đặt ra.



- Ồ.

Nhược Hạm gật đầu, tiếp tục ngồi may áo.



Thấy dáng vẻ lạnh nhạt của nàng, Thẩm Mặc uất ức lắm, nếu y làm chuyện có lỗi với nàng đã đành, nhưng rõ ràng y đâu có làm! Tư vị bị oan là khó chịu nhất, y bực bội đi trong phòng hai vòng rồi đi ra ngoài.



- Chàng đi đâu?

Nhược Hạm hỏi.



- Ta muốn tỉnh táo lại một chút.

Thẩm Mặc giận dữ ném lại một câu, vén rèm đi ra, va thẳng vào Nhu Nương.



Y đưa tay đỡ lấy nàng, kéo vào trong lòng, hôn chụt một cái lên trán nàng, rồi hầm hầm đi ra. Để lại Nhu Nương mặt ngạc nhiên, không biết lão gia ăn phải thứ gì khó tiêu hóa?



Tiếng pháo nổ đùng đoàng tiễn năm cũ, năm Tỵ đã hết đến năm Ngọ, chớp mắt một cái đã năm mới, nhưng năm nay Thẩm Mặc chẳng vui vẻ gì, mặc dù sau đó đã làm hòa với Nhược Hạm, nhưng luôn cảm thấy khó chịu ...

Y cho rằng Nhược Hạm hiện giờ coi trọng đứa con trong bụng hơn y, cho nên mới không quan tâm tới cảm thụ của mình, còn nghi oan cho mình.



Mà y lại là người cực kỳ thích sĩ diện, không thể nói với Nhược Hạm:

- Ta cảm thấy mình bị ghẻ lạnh.

Thế là suốt ngày cứ buồn bực, nhưng không thể chịu mãi được, thể là quyết định ra ngoài giải khuây.



Y muốn tới nhà Tô Tuyết, có điều y quyết định không tới nhà nàng, vì :"Nếu không thì lý không đứng về phía ta nữa." Thẩm Mặc tức tối nghĩ, chẳng biết là logic của nước nào.



Thời Đường có một hòa thượng tâm lý u ám, tên là Vương Phạm Chí, từng viết một bài thơ là : "tha nhân kỵ đại mã, ngã độc khóa lư tử. Hồi cố đam sài hán, tâm hạ giác ta tử. " Ý tứ nôm na là ngươi cảm thấy đời bi thảm thì nhất định phải tìm kẻ bi thảm hơn ngươi, có thể trong lòng mới thăng bằng một chút, không tới mức đi vào cực đoan.



Thẩm Mặc vốn có suy nghĩ này, nên không đi tìm Vương Dụng Cấp, Quy Hữu Quang, y quyết định bỏ gần cầu xa, đi tìm Thích Kế Quang chơi ...

Vì nếu bình chọn nam nhân bi ai nhất tháng một của thành Tô Châu, Thích tướng quân nhất định sẽ thắng với số phiếu cao. Cho nên Thẩm đại nhân nghĩ linh dược chưa tổn thương tâm linh của mình, chắc chắn là hắn.



Lại nói ngày hôm đó Thích tướng quân bị phu nhân đuổi tới bước đường cùng, chỉ đành nhảy từ trên cầu xuống sông, bơi liền mấy dặm mới bò lên được một con thuyền, muốn bảo người ta cho đi nhà ra thành, nhưng người ta coi hắn là kẻ xấu ném xuống nước.

Không còn cách nào khác đành miễn cưỡng đi tới cửa thành, nhưng cửa thành đã khóa rồi.



Mùa đông rét muốt, toàn thân hắn ướt như chuột lột, vừa đói vừa lạnh, cô độc bất lực. Nhưng lại không muốn ai nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình, cho nên không tới nhà ai cả, run run rẩy rẩy kiếm cái chiếu cỏ quấn mình, chuẩn bị qua đêm dưới chân thành.



Về sau nếu không phải Thiết Trụ tìm được thì vị chiến thần tương lai của Đại Minh trở thành cô bé bán diêm rồi.



Bị hành hạ như thế, dù là thân thể của hắn cường tráng cũng bị cảm nặng, đêm ba mươi tết mà sốt cao không giảm, miệng còn nói mớ, hét lớn: "Phu nhân xin lỗi, phu nhân, tha mạng.."



Thế là trong quân rất nhiều người bất bình, mọi người đều thấy Thích phu nhân quá đáng rồi, đâu ra mụ la sát hung ác như thế? Các tướng lĩnh thuộc hạ của hắn lại càng lo lắng, chuyện này liệu có làm tổn hại tới uy tín của tướng quân rồi ảnh hưởng sức chiến đấu của quân đội hay không? Thế là chuyện Thích tướng quân sợ vợ bị đưa tới tầm cao chiến lược.



------------------



Các vị, đừng nói ngộ phỉ báng anh hùng dân tộc, nếu không tin các vị cứ tới bia mộ của Thích Kế Quang mà xem, bạn tốt của ông ta, Uông Đạo Côn khi nhớ lại công tích vĩ đại của Thích Kế Quang vẫn còn nhớ như in việc làm của Thích phu nhân :" Xưa nay mỹ nhân kiềm chế người khác nhiều thủ đoạn, chẳng ai ngày ngày cầm đao kiếm, làm thiếu bảo phải cam tâm ..."