Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 457 : Đông phong khởi
Ngày đăng: 17:46 30/04/20
Mặt trời ngả về Tây, bóng người kéo ra càng dài.
Thích phu nhân đứng dưới bóng râm, Thích Kế Quang đứng dưới ánh mặt trời, trên mặt đất chỉ có cái bóng của hắn, thoảng như một hiệp khách cô đơn, tiêu thương cũng đứng thẳng, trong tay nắm chặt một thanh đao; bàn tay tái nhợt, thanh đao đen kịt!
Tái nhợt và đen kịt, biểu hiện ra tâm tình lúc này của hắn, hắn đang đi về phía trước. Hắn đi rất chậm, bởi vì lòng của hắn rất loạn, nhìn dung nhan của phu nhân, hắn nhớ tới những chuyện hai người đã từng trải qua. . . Hắn nhớ khi phu nhân mới vừa gả vào Thích gia, lúc đó cha vừa mới qua đời, trong nhà cũng rất nghèo, nghèo đến ngay cả lộ phí vào kinh kế nhiếm quan vị cũng không có. Có một ngày, cậu cho hắn một con cá, hắn cao hứng giao cho phu nhân, nói muốn cải thiện một chút, nhưng khi đến giờ ăn cơm, hắn lại trợn tròn mắt. . .
Bởi vì khi Vương thị bưng cơm lên, con cá mà hắn thấy chỉ có đầu và đuôi cá, bụng cá đã không còn. Thích Kế Quang vừa nhìn thì đã hiểu, điều này nói rõ vợ hắn đã ăn thân con cá, chỉ để lại cho hắn hai nơi có thể thiện thủy và thiện chung .
Đổi thành người bình thường, khẳng định sẽ phát tác, nhưng Thích Kế Quang không dám tính toán, cho nên rất có độ lượng, thiện thủy thiện chung mà ăn hai nơi này.
/thiện thủy thiện chung: Trước và sau đều tốt đẹp.
Đến giờ ăn cơm chiều, khi Vương thị bưng thân con cá hoàn chỉnh đến trước mặt hắn, lúc này Thích Kế Quang mới bừng tỉnh, cảm động đến nỗi nửa ngày nói không nên lời. Đây chỉ là một chuyện nhỏ trong đó, nhưng đủ để nói rõ mặc dù Vương thị không hay biểu đạt, nhưng đối với hắn vẫn luôn đầy đủ yêu quý.
Thích Kế Quang lại nghĩ đến, trước khi mình đến Chiết Giang làm quan, vẫn không có quyền chức gì, chỉ có chút lương bổng ít ỏi, lại thêm ở tại ngoại thời gian dài, Vương thị lo liệu toàn gia, nuôi nấng đệ đệ và muội muội tuổi nhỏ của hắn, cái gọi là trường tẩu vi mẫu(chị dâu cả như mẹ), Vương thị vì Thích giả tuyệt đối là tần tảo sớm tối. Thậm chí vì thu xếp hôn sự cho đệ đệ của hắn là Thích Kế Mỹ, đã phải bán hết toàn bộ trang sức của hồi môn của mình.
Đối với việc này, Thích Kế Quang rõ vach vách, cho nên mặc dù cũng ngại bày tỏ, nhưng đối với Vương thị thủy chung có sự cảm kích và kính ý tự đáy lòng.
Hắn cũng rốt cuộc nhớ tới lời thề của mình, kiếp này kiếp sau của Thích Kế Quang ta chỉ yêu một nữ nhân là nàng. . .
Nghĩ tới đây, cơn giận vô cớ của hắn bất tri bất giác đã thành ngọn lửa nhỏ yếu ớt.
- Còn chần chờ cái gì? - Giọng nói hung dữ của Thích phu nhân Vương thị kéo hắn trở lại từ trong trầm tư: - Động thủ đi?
- Động thủ gì? - Thích Kế Quang mờ mịt nói.
- Quyết đấu! - Thích phu nhân bày ra tư thế: - Ông không phải là hận không thể giết tôi ngay tắp lự sao?
- Phu nhân nghĩ đi đâu vậy. - Thích Kế Quang cười giả lả: - Ta là trở về nhận sai.
- Có người cầm đao nhận sai sao? - Thích phu nhân cười lạnh nói.
- Đao?
Thích Kế Quang nhìn cây khảm đao trong tay, nuốt nước bọt nói:
- Vì sao cầm đao chứ?
Ánh mắt đao quanh trong sân, thấy được vài con gà đang ăn giun ở góc tường, Thích Kế Quang liền vỗ ót nói:
- A, là như thế này. Bởi vì ta sai lầm, khiến cho mấy năm nay phu nhân chưa từng được sống tốt, thân thể cũng mệt mỏi rồi. . . Ta nghĩ giết con gà cho phu nhân bồi thân thể.
Nói rồi liền đi nhanh qua, tay mắt lanh lẹ nắm lên một con gà:
- Chính là ý này.
Nhưng hiện tại mình gặp khó khăn, bị Cẩm Y Vệ bắt lại, sắp đưa đến thành Bắc Kinh thụ thẩm, lúc này người khác còn sợ tránh né không kịp. Nhưng Thẩm Mặc lại chạy đến thuyền tiễn mình, còn minh xác biểu thị muốn lội vào vũng nước đục này, điều này làm cho Du Đại Du vốn đã nhìn quen nhân tình nguội lạnh, lòng người dễ thay đổi có thể nào mà không cảm động cho được?
Hắn thở sâu, cảm thấy có có vài lời cần phải nhắc nhở Thẩm Mặc:
- Ngu huynh không phải là khoe khoang, trong số các tướng lĩnh của Đại Minh triều, tính ra thì ta và Từ Hải số lần chạm mặt nhiều nhất, mặc dù thắng ít bại nhiều, nhưng hắn vẫn làm ta sợ nhất, cho nên thường sẽ không muốn chạm mặt với ta.
Thẩm Mặc khẽ nhíu mày nói:
- Ý của lão ca là?
- Ta lo lắng ta vừa đi thì sẽ dẫn Từ Hải tới. - Du Đại Du nói: - Tô Châu mấy năm nay không bị binh tai, hiện tại đã khai phụ, đã giàu càng giàu hơn, sợ rằng sẽ biến thành miếng thịt béo trong mắt người ta, nắm được cơ hội sẽ nhất định đến cắn một miếng.
- Đây cũng chính là điểm mà ta lo lắng. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Nếu như có lão ca ở đây thì đương nhiên không sợ, nhưng hiện tại lão ca vừa đi, một năm nữa năm cũng chưa trở về, Tô Châu làm thế nào đây? Ai có thể thay thế được lão ca?
- Tám phần mười là Phó tổng binh Chiết Giang Lưu Hiển, hắn sẽ đến thay thế ta. - Du Đại Du nói: - Người này vẫn rất lợi hại, chỉ là dụng binh có chút bảo thủ, khó tránh khỏi sẽ bị kẻ giảo hoạt như Từ Hải lợi dụng sơ hở. - Rồi có chút đáng tiếc: - Thích Kế Quang kỳ thực còn lợi hại hơn cả ta, đáng tiếc còn quá trẻ, cũng không phải chi chính của tổng đốc đại nhân, nếu không thì có hắn thay thế, ta cũng an tâm.
Thấy sắc mặt trở nên Thẩm Mặc ngưng trọng, Du Đại Du cười nói:
- Cũng đừng quá lo lắng, có lẽ ta buồn lo vô cớ thôi, nói không chừng chuyện gì cũng không có.
- Đúng vậy. - Thẩm Mặc cười miễn cưỡng: - Chỉ mong bình an vô sự.
Du Đại Du đi theo Chu Thập Tam rồi, Thẩm Mặc đi thúc giục Thích Kế Quang, phải luyện binh cho tốt, muốn tiền có tiền, vũ khí khôi giáp cũng mua hàng tốt nhất, muốn người có người, có thể tăng cường quân bị đến năm nghìn là tốt nhất.
Thích Kế Quang cũng rất kiên quyết nói:
- Ta chỉ dùng tinh binh, thà rằng ít mà tinh, không thể nhiều mà lạm.
Thẩm Mặc đành phải theo ý hắn.
~~
Ngay khi ở trong trạng thái ngoài lỏng trong chặt, lại qua hơn nửa tháng, dè đâu giặc Oa không tới, nhưng chính Tô Châu phủ lại xảy ra đại sự!
- Báo, đoàn luyện của huyện Ngô Giang tạo phản, đã đánh hạ thị trấn, thiêu hủy quan phủ, quan viên trong thành sinh tử chưa biết!
Nghe được tiếng báo, cây bút lông trong tay Thẩm Mặc rơi cạch xuống đất,, đột nhiên đứng dậy nói:
- Tới cùng là chuyện gì?
Đây thực sự là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chuyện muốn tới ai cũng cản không được. . .