Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 458 : Phong ba loạn

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Nhắc tới chuyện này. Vẫn là Lữ Đậu Ấn khơi lên. . .



Lại nói ngày đó hắn được Thẩm Mặc cho phép, liền đến huyện Ngô Giang hỏi Đường huyện lệnh mượn một trạch viện, rồi học theo Tào Mạnh Đức dán thông báo chiêu hiền nạp sĩ.



Mà khiến hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ thời gian vài ngày đã có hơn 500 người báo danh, sau đó lại có vài người hùng kiệt bỗng đâu dẫn theo hơn trăm người qua đây, khiến cho Lữ Đậu Ấn vui vẻ cười toe tóe, thế là cứ tưởng mình đúng như Tào Mạnh Đức, mị lực cá nhân vô địch nữa chứ.



Chuyện không ai ngờ, nhóm của những người đó kỳ thực đã sớm tồn tại, đều là do đám hoàn khố tử đệ của mấy nhà đại hộ cùng bọn lưu manh, du côn cấu kết lẫn nhau, dựa vào quyền thế, hoành hành không hợp pháp, chơi bời lêu lổng, không nghề ngỗng, tụ tập giết người cướp của. Đều là thành phần bại hoại của xã hội.



Bởi vì Thẩm Mặc tại Tô Châu phủ phổ biến khảo hạch pháp, hiện tại các huyện đều đang nằm trong nhóm khảo hạch, trong đó hạng mục khảo hạch quan trọng nhất đó là mệnh lệnh rõ ràng mỗi huyện nghiêm khắc đả kích thế lực tội ác, thanh trừ đất đai sinh trưởng của nó. Bởi tri phủ đại nhân rất tuyệt vời, giúp cho mỗi huyện đều có cổ phần danh nghĩa tại ti Thị bạc, một năm không cần làm gì, mỗi huyện cũng có thể thu nhập hơn 10 vạn lượng bạc, cho nên từ huyện lệnh đến nha dịch đều nguyện ý cống hiến sức lực cho y; đương nhiên quan trọng nhất chính là vì y đã treo lên khảo hạch cùng tiền thưởng, cho nên từ trên xuống dưới không người dám không ra sức!



Quan phủ mà nghiêm túc, đám ác thiếu hùng kiệt thì khổ rồi, mắt thấy thỉnh thoảng có đồng bọn bị bắt, cuộc sống càng ngày càng khó kiếm ăn, mấy nhân vật vai vế hết đường xoay xở. . .Mãi đến khi Lữ tuần án đáng yêu xuất hiện, nói muốn mở rộng đoàn luyện, tập võ kháng Oa.



Đám ác thiếu(thanh niên hư hỏng) lập tức sáng mắt, mặc dù chúng không hề có hứng thú gì với việc tập võ kháng Oa, nhưng lại bị mở rộng đoàn luyện hấp dẫn, mấy tên đại ca họp lại thương lượng, đều cảm thấy đây là cơ hội tốt để rửa thân -- nếu có thể phủ thêm một chiếc áo khoác hợp pháp cho xã đoàn phi pháp của bọn chúng, chẳng phải sau này không cần sợ quan phủ nữa sao?



Kết quả là, mấy huyện liền nhau, bao gồm cả mấy nhóm phạm tội của thành Tô Châu đều nghe thấy liền làm ngay. Tất cả đều tập trung đến thị trấn Ngô Giang báo danh tham gia đoàn luyện Tô Châu. Lữ Đậu Ấn chỉ lo đến hoàn thành chỉ tiêu, đâu còn quản người báo danh có tốt hay không. . . Dù sao thì mình còn hai tháng nữa đã đi rồi, chỉ cần trong khoảng thời gian này không xảy ra vấn đề là ngon lành cành đào.



Người của Ngô Giang không thể mặc kệ rồi, thị trấn của người ta vốn đang yên lành, hiện tại bị làm cho chướng khí mù mịt, tỷ lệ phạm tội tăng theo đường thẳng, dân chúng cũng không dám ở trên phố vào ban ngày, ngươi nói có kinh khủng không nào?



Đường huyện lệnh càng không thể phớt lờ, thầm nghĩ: "Hay rồi, ta trị an thời gian dài như vậy, giờ bị ngươi làm rối tung lên, trực tiếp biến Ngô Giang thành Ác nhân cốc luôn." Việc này sao có thể được? Hắn liền đi tìm Lữ Đậu Ấn, muốn hắn giải tán đoàn luyện, hoặc là đổi nơi khác để luyện, dù sao thì đừng ở tại Ngô Giang là được.



Lữ Đậu Ấn mắt thấy cách mạng đã sắp thành công, sao có thể dễ dàng buông tha. Lữ Đậu Ấn liền lấy giọng quan, sử xuất đủ loại công phu, muốn cho qua mọi việc của hắn, khiến cho Đường huyện lệnh nói hết lời mà không có một chút tác dụng.



~~



Thỏ điên lên còn cắn người mà, huống chi Đường huyện lệnh? Hắn vừa sốt ruột, liền kiên quyết nói "Muốn mời tri phủ đại nhân phái binh qua đây, ép buộc giải tán đoàn luyện". Sau khi trở về còn ra lệnh quan sai bắt người, bắt hết đám ác ôn khi dễ dân chúng, gây rối trên đường vào ngục giam!



Thủ đoạn lôi lệ phong hành của hắn làm cho đám ác thiếu hùng hào cho rằng, lần này quan phủ sẽ làm thật rồi. Mấy tên đại ca lại họp thương lượng, nếu chúng ta đã có một hai ngàn người, vậy tại sao phải sợ, không bằng tạo phản ngay lúc này đi, học Từ Hải kia, ăn uống thoải mái, vui chơi hăng hái, chẳng phải thống khoái sao?



Thế là lập tức uống máu ăn thề, dùng khăn trắng buộc lên trán. Khi màn đêm buông xuống mỗi người tay cầm trường đao, búa lớn tấn công huyện nha, phá cửa mà vào, mở cửa lao, thả tù nhân, lại đi tìm Đường huyện lệnh đáng ghét. . . Cũng may huyện nha rất lớn, Đường huyện lệnh phản ứng cũng nhanh. Hắn đã kịp dẫn thê tử leo tường chạy thoát, lúc này mới tránh được độc thủ.



Lúc này đám ác thiếu đã từ xã hội đen chính thức tiến hóa thành kẻ tạo phản, bọn họ bị tâm tình kích động chi phối, phóng hỏa đốt cháy cả huyện nha. Nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, đám phản tặc khí thế đại thịnh, tiếp tục hoành hành trong huyện, giết người phóng hỏa, bắt người nhập bọn. . .



Khi đến hửng sáng, chúng đã tìm thấy Lữ Đậu Ấn chỉ mặc áo ngủ đang ở trong một mao xí -- Lữ tuần án đáng thương sợ đến co ro trong góc, luôn miệng kêu khóc:

- Hảo hán tha mạng. . .



Chu Nhị một trong những tên cầm đầu trừng mắt nói với hai tên thủ hạ đang nắm Lữ Đậu Ấn:

- Sao các ngươi lại dám đối đãi với Lữ gia như thế? Còn không mau mau bồi tội?



Hai thủ hạ vội vàng buông Lữ Đậu Ấn ra, dập đầu tự tát tai mình, nhận lỗi với hắn. Chu Nhị kia lại cầm lấy cẩm y phủ thêm lên người cho Lữ Đậu Ấn, còn đỡ hắn lên ngồi một chiếc ghế cao nhất.


~~



Nghĩ lại nửa tháng trước, khi tin tức Du Đại Du bị cách chức áp giải vào kinh truyền tới lỗ tai Từ Hải đang chiếm giữ tại hải đảo Đông Hải. Quả nhiên không ngoài sở liệu của Du Đại Du, Từ Hải nhận được tin tức thì vô cùng hưng phấn, hắn liền cười phá lên nói với người bên cạnh:

- Rốt cuộc có thể ăn con dê béo Tô Châu này rồi!



Từ Hải liền lập tức triệu tập hội nghị cao cấp nhất, tìm cách cướp phá việc buôn bán của Tô Châu. Tham dự hội nghị có các cộng sự là Diệp Ma, Tân Ngũ Lang, thân đệ đệ của hắn Từ Hồng, muội phu Lương Sơn, cộng thêm hắn nữa là năm người.



Mọi người đều biểu thị hứng thú rất nồng hậu đối với đề nghị này, rất nhanh liền quyết định làm chuyến hàng này. . . Nhưng vấn đề là mặc dù Du Đại Du không có ở đây, nhưng Du gia quân mà hắn khổ tâm kinh doanh vẫn còn nguyên xi đầu đuôi ở đó, nếu như cướp bóc vùng duyên hải thì có thể làm được ngay, địch nhân có nhiều mấy cũng không sợ, nhưng thành Tô Châu lại nằm trong đất liền, hơn nữa còn có Tùng Giang phủ che chắn.



Trước không nói tri phủ Tùng Giang Vương Sùng Cổ cũng là một nhân vật lợi hại, chỉ nói muốn lên bờ, đi qua vài huyện thì mới có thể đến dưới thành Tô Châu, điểm này đã khiến Từ Hải rất nhức đầu. . . Ký ức của hắn đối với trận chiến Vương Giang Kính hãy còn mới mẻ. Lần đó là bởi vì Ma Diệp khinh địch, tùy tiện tiến quân vào đất liền, kết quả làm cho Minh quân có lợi thế về địa hình, dẫn đến toàn quân bị diệt.



Cho nên những năm gần đây, hắn vẫn tuân theo nguyên tắc qua lại như gió, chỉ ở vùng duyên hải Giang Chiết Mân cướp bóc, nhằm bảo trì trạng thái tùy thời đều có thể chạy trối. Với thế đứng như vậy đã làm cho Minh quân càng hết cách đối phó. Trong lúc nhất thời, danh tiếng Bình Hải đại tướng quân của Từ Hải đã lan truyền xa, nghiễm nhiên có tư thế bá vương trên biển.



Những chiến thắng liên tiếp đã làm cho khẩu vị của Từ Hải càng lúc càng lớn, hắn đã không còn thỏa mãn với những trận đánh nhỏ tại vùng duyên hải, lần này hắn muốn chơi một trận lớn hơn! Tập hợp toàn bộ lực lượng đánh hạ Tô Châu! Đương nhiên xuất phát từ sự cẩn thận suy nghĩ xưa nay, hắn quyết định tìm kiếm đồng minh, cùng nhau tiến công.



Tự nhiên sẽ không tìm Vương Trực, hắn biết lão già kia đã mê mở hải cấm, hiện tại mình muốn đi cướp thành quả lao động của lão, thế thì đâu cần báo cho lão ta biết làm gì?



Hắn tìm chính là minh hữu của mình, trên vạn Oa thật ở hai đảo Đại Ngung, Tát Ma của Nhật Bản, cộng thêm bộ đội dòng chính của hắn, cùng với toàn bộ binh lực của Diệp Ma, Tân Ngũ Lang, tổng cộng hơn 3 vạn người. . .Đây đã là lực lượng cực hạn mà hắn có thể triệu tập, mặc dù còn chưa đủ so với Vương Trực, nhưng quả thật không phải là sức mạnh mà Minh quân có thể chính diện ngăn cản.



Đặt toàn bộ tiền vốn, Từ Hải đành phải thận trọng không gì thận trọng hơn. Hắn dùng thời gian vài ngày lập ra một kế hoạch tác chiến chu đáo chặt chẽ. Tại giai đoạn bắt đầu của chiến dịch, hắn sẽ điều khiển quân đội mãnh công vào vùng Chiết Đông vốn phòng bị sâm nghiêm, lại tận khả năng đồng thời phát động tiến công nhiều địa phương, nhằm nhiễu loạn phán đoán của Minh quân. Khi Minh quân vững tin mục tiêu lần này của hắn là Chiết Giang, hắn sẽ suất lĩnh bộ đội chủ lực đánh một đòn hồi mã thương, lao thẳng tới thành Tô Châu, nhất định có thể một kích thành công!



Dựa theo lệ cũ, Oa thật từ trước đến nay chỉ dùng để đánh những trận ác liệt, đi đầu gặm xương; về phần công tác cướp đoạt dễ dàng thoải mái mới là nhiệm vụ của đám Oa giả của Từ Hải, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.



Vì lừa dối một vạn Oa thật kia, có thể liều mình vì hắn chống lại Hồ Tôn Hiến, Từ Hải hoa ngôn xảo ngữ, tung ra ngân phiếu khống xả láng. . . Hắn nói người Nhật Bản lợi hại, là chủ lực, cho nên cần phải đối mặt với Minh quân cường hãn nhất, chỉ như vậy mới có thể thể hiện ra sự can đảm của tinh thần võ sĩ đạo!



Những tên đi theo hắn cướp bóc đã nghe quen lời đồn đãi về Minh quân thế nào thế nào, cho nên cũng không dị nghị gì đối với nhiệm vụ mà Từ Hải đã dặn dò, bọn họ quan tâm chính là:

- Từ Tang, chúng ta có thể được chia bao nhiêu tiền?



- Đương nhiên là chúng ta phân nửa, các ngươi phân nửa rồi!



Từ Hải hết sức rộng lượng nói. Trong lòng thì cười lạnh nghĩ, tới cùng hơn thua bao nhiêu còn không phải là ta định đoạt?



Đám Oa thật đều rất tín nhiệm hắn, liền vô cùng cao hứng tiếp nhận công việc đỡ đạn, chịu tiếng xấu thay cho người khác này, lại còn la hét ầm ỉ, muốn cho Minh quân thấy sự lợi hại của võ sĩ Nhật Bản.



Thế là một ngày vào trung tuần tháng hai, Từ Hải dẫn theo đại bộ đội xưa nay chưa từng có của hắn trùng trùng điệp điệp hướng về đại lục xuất phát. Nhìn đội tàu đông nghìn nghịt, Từ Hải càng có hào khí hơn, nói với người bên cạnh:

- Sau trận chiến này ta sẽ thay thế Vương Trực, trở thành bá chủ trên biển!



Mọi người đều phụ họa theo, liều mạng tâng bốc. . . Chỉ là so sánh với quan viên của Đại Minh, từ ngữ của họ vẫn quá thiếu thốn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là ngươi quá lợi hại đi! thật lợi hại a! lợi hại vcl các loại, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Từ Hải hắn mới nghe mà có cảm giác hưởng thụ thôi.