Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 463 : Gặp lại cố nhân
Ngày đăng: 17:46 30/04/20
Được Thẩm Mặc khen ngợi, Thích Kế Quang vô cùng bình tĩnh, hắn lắc đầu nói:
- Đại nhân quá khen rồi, trải qua kiểm nghiệm thực chiến, mạt tướng phát hiện ra tân quân còn có vấn đề rất lớn.
- Ồ, nói ra nghe xem.
Thẩm Mặc ngồi xuống đối diện với Thích Kế Quang.
- Đại nhân còn nhớ vừa rồi tác chiến, giắc Oa vừa ép tới, đội hình chúng ta liền thu lại thành một cục không?
Thích Kế Quang mặt đanh lại.
Thẩm Mặc nhớ ra, đó là trận hình bốn Uyên Ương trận xoay lưng dựa vào nhau, liền nói:
- Như vậy hiệu quả vẫn không tệ mà có vấn đề gì đâu.
- Đúng thế.
Thích Kế Quang gật đầu nói:
- Kỳ thực bọn họ không cần phải lo lắng đằng sau lưng ... Nhược điểm của Uyên Ương trận ở sau đuôi là sự thực, nhưng khi hai bên xung phong đối diện, nhược điểm sau lưng không quan trọng, chỉ cần lúc nào cũng giữ thế đối diện với kẻ địch, thì lo gì bị tấn công sau lưng?
Nói rồi thở dài:
- Nhưng bọn họ cứ phải bảo vệ bản thân ở vào trạng thái tuyệt đối an toàn mới dám chém giết cùng kẻ địch, nên tự phát làm ra "trận Rùa Đen" đó, đúng là bảo hộ thì kín rồi, nhưng mất đi năng lực di động.
- Ha ha ha, kỳ thực hiệu quả không tệ.
Thẩm Mặc cười:
- Ta thấy giặc Oa không có chút biện pháp nào cả.
- Lần này không có biện pháp, không có nghĩa là lần sau cũng không có.
Thích Kế Quang lắc đầu:
- Nhược điểm này quá rõ ràng, giặc Oa không thể không chú ý, nếu như lần sau bọn chúng mang thêm cung tiễn và hỏa thương thì chúng ta thiệt hại lớn.
- Vậy thì sửa đổi, lần sau không để bọn họ làm như thế nữa.
- Không dễ vậy đâu.
Thích Kế Quang lắc đầu than:
- Mặc dù mạt tướng tận lực thao luyện, quân pháp nghiêm ngặt, nhưng có một số thứ không sao thay đổi được.
- Cái gì?
Thẩm Mặc hỏi.
- Trong quân đa số là lính Xử Châu và Thiệu Hưng, binh sĩ hai nơi này đều có ưu nhược điểm riêng ..
Chuyện này lần trước Thẩm Mặc và Quy Hữu Quang đến nhà hắn chơi đã nghe hắn than phiền rồi, không ngờ tới giờ vẫn chưa giải quyết được. Thẩm Mặc là người ngoài nghề nên chỉ biết nghe hắn nói.
Thích Kế Quang cười khổ, một lần nữa trình bày cho Thẩm Mặc nghe:
- Lính Xử Châu tác chiến dũng mãnh ... Nhưng bọn họ quá có chủ kiến, trước khi chiến đấu phải nói cho bọn họ biến số lượng kẻ địch, thành phần tạo thành, cùng kế hoạch tác chiến của mạt tướng. Sau đó đám "quân đầu" trong số bọn họ sẽ tụ lại với nhau thương lượng xem trận này có đánh hay không, nếu như đánh, yêu cầu thưởng bao nhiêu ... Ví dụ khi tác chiến tiễn phỉ, một đầu người đòi ba lượng, mà lần này thì đòi hai mươi lượng.
- Đắt thế à?
Thẩm Mặc kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của y là, số tiền này không phải muốn mình trả chứ? Đương nhiên hiện giờ không thể nói.
- Đưa giá ra là còn may đấy ..
Thích Kế Quang lại thở dài:
- Chỉ sợ bọn họ không cả ra giá, là nói rõ bọn họ không chịu đánh trận này, cho dù dùng quân pháp xua lên chiến trường, bọn họ cũng tuyệt đối không chịu bỏ công sức ra đánh thật ...
- Một vạn tên Oa thật kia đổ bổ lên Bắc Tân Quan, tấn công thành Hàng Châu.
Mã toàn tiếp tục nói:
- Từ Hải suất lĩnh một vạn tên, thành Tùng Giang, hẳn là muốn chiếm cứ điểm để tiến công; Tân Ngũ Lang và Từ Hồng không cần nói nữa, còn về Diệp Ma thì suất lĩnh 5000 quân ngăn cản Lưu Hiển ... À, không, phải nói là bộ đội của Du tổng binh.
- Tin tức đáng tin chứ?
Thẩm Mặc hỏi.
- Đó là tin tức vừa mới tiếp nhận được.
Mã Toàn xấu hổ nói:
- Giặc Oa vây thành, tin tức của chúng tôi cũng bị đứt đoạn, sau khi giải vây mới truyền vào được.
Đối với việc Cẩm Y Vệ cũng cấp tin tức hết thời hạn, Mã Toàn cảm thấy đó là sỉ nhục, liền chủ động nói:
- Tiểu nhân sẽ lập tức phía người thu thập tình báo, đem tin tức mới nhất mau chóng truyền cho đại nhân.
- Tốt lắm, làm phiền Mã huynh đệ rồi.
Thẩm Mặc cười cảm kích:
- Còn một việc nữa, mong huynh đệ giúp cho.
- Mời đại nhân nói.
- Hiện giờ thành Tô Châu cho vào không cho ra, nhưng không thể để lâu ...
Chẳng may giặc Oa mấy tháng liền không đi, thì bắt người ta mấy tháng trời ở trong thành. Cho nên Thẩm Mặc nói:
- Ta muốn mời Mã huynh đệ sử dụng lực lượng của mình tra xét phần tử khả nghi, để giáp bớt áp lực cho việc phòng thành.
- Không vấn đề gì, đây là chức trách của tiểu nhân.
Mã Toàn thoáng khoái đồng ý:
- Kỳ thực chuyện này Cẩm Y Vệ chúng tôi đang làm rồi, ba ngày qua tổng cộng bắt được hơn một trăm tên gian tế ... Nhưng chỗ chúng tôi không có nhà giam, mong đại nhân dọn ra một tòa nhà ngục của phủ huyện, để chứa những kẻ này.
- Được thôi, huynh đệ có thể mang tới bất kỳ lúc nào.
Thời kỳ phi thường chuyện không thể chần chừ, Mã Toàn liền đem hơn một trăm tên hiềm nghi tội phạm, dụng dây thừng da trâu buộc với nhau, do vệ đội của Thẩm Mặc và người của Cẩm Y vệ, cùng áp giải tới phủ nha.
Thẩm Mặc ngồi trên lưng ngựa bàng quan nhìn tất cả, y muốn xem xét trong đám gian tế này có nhân vật nào đáng chú ý hay không, ai ngờ đúng là tìm được một tên ...
Nhìn trung niên nam tử da thô ráp đen đúa, tướng mạo bình đạm vô cùng, là kẻ duy nhất bị dùng xích sắt trói lại, Thẩm Mặc không khỏi kích động, thậm nghĩ :"Hay lắm, quả nhiên là ngươi xuất hiện." Chẳng phải mấy ngày qua y nghĩ tới người này tới mức khắc khoải sớm chiều, thì đúng là không nhận ra được.
Mã Toàn thuận theo ánh mắt của Thẩm Mặc, cũng nhìn thấy nam tử kia, giải thích cho Thẩm Mặc:
- Đây là kẻ thẩm vấn trọng điểm, phải phí mất bao công sức mới tóm được.
Người kia tựa hồ cảm nhận được có người đang nhin mình, liền quay đầu lại, thấy hai người Thẩm Mặc, quay đầu đi tiếp tục bị kéo về phía trước.
Thấy đại nhân quả nhiên cảm thấy hứng thú với kẻ đó, Mã Toàn liền giới thiệu tỉ mỉ:
- Kẻ này vốn mặt mày rất xa lạ, nhưng cái ngày vây thành, ngày nào cũng ngồi ở trong quan trà đối diện phủ nha uống trà, nhưng không biết đó là cứ điểm do chúng tôi thiết lập để bảo hộ đại nhân.
Nói thì rất là dễ nghe, kỳ thực quán trà đó là Cẩm Y Vệ theo thông lệ thiết lập giám sát quan viên chủ yếu của địa phương; nhưng cũng không thể nói là sai, vì quan hệ mật thiết giữa Thẩm Mặc và Chu Thập Tam, cho nên nó thành bảo vệ ngầm.
Kẻ kia đương nhiên là không biết điều đó, còn cho rằng mình làm việc rất kín đáo, không ai chú ý tới. Kết quả bị Cẩm Y Vệ cho thuốc mê đặc chế vào nước trà, thế là bị tóm gọn.