Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 464 : Thúy Kiều và Từ Hải

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Nghĩ lại quá trình bắt giữ ngày hôm đó, Mã Toàn không khỏi rùng mình:

- Kẻ này quá lợi hại, trúng phải thuôc mê của chúng tôi, ngay cả hổ cũng phải ngủ nửa ngày, nhưng hắn chỉ một canh giờ đã tỉnh lại, giật đứt giây thừng to như ngón tay, nếu không phải huynh đệ dùng lưới cá giỏi thì đã để hắn chạy thoát rồi.



- Có dùng hình với hắn không?

Thẩm Mặc hỏi.



- Vẫn chưa thẩm vấn, các huynh đệ định mài mòn tinh thần của hắn trước rồi nói.



Thẩm Mặc thở phào rõ ràng:

- Tới phủ nha ta sẽ lập tức thẩm vấn hắn.



- Để các huynh đệ chăm sóc xương cốt cho hắn một phen đã. Tên gia hỏa này là kẻ luyện võ công nội gia, rất là cứng đầu, không cho hắn chết đi sống lại thì hắn sẽ không dễ dàng chịu khai đâu.



- Không cần đâu.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Ta tự có cách.



Trở về nha môn tri phủ Tô Châu, Thẩm Mặc không kịp tắm rửa, người ngợm bẩn thỉu, chiến báo cũng chẳng cởi, liền sai người đem "gian tế râu rậm" vào Thiêm áp phòng thẩm vấn.



Nhân lúc người còn chưa tới, y chạy vào hậu viện, nhìn thấy Nhược Hạm đợi mình ở Thùy hoa môn ... Nữ quyến không thể vào tiền nha, đó là quy củ sắt đá, cho nên dù nàng nóng ruột tới đâu, cũng chỉ đành đợi nơi này.



Vừa thấy Thẩm Mặc mặt mày bụi bặm, y phục vừa rách vừa bẩn, bàn tay còn quấn bắng đen xì xì, vành mắt Nhược Hạm tức thì đỏ hoe.



Thẩm Mặc vội đi nhanh tới:

- Nương tử, ta về rồi.

Nói xong vươn tay ra ôm nàng, nhưng thấy hai tay mình bẩn thỉu, lại ngượng ngập thu tay về, chỉ đứng đó cười ngây ngốc nhìn nàng.



Nhìn thấy dáng vẻ hiếm có đó của y, Nhược Hạm không nhịn được phì cười, chủ động dựa vào lòng y, thỏ thẻ:

- Ôm thiếp...

Một tiếng mềm mại uyển chuyển, làm Thẩm Mặc ngọt tới tận đáy lòng, vội đưa tay ra cận thận vòng quanh eo thê tử.



- Ôm chặt một chút ....

Nhược Hạm dựa sát vào lòng y, nhỏ giọng nũng nịu.



- Sợ đè lên con chúng ta.

Thẩm Mặc nhìn xuống, thấy bụng nàng đã rất to rồi, nhìn mà thấy vất vả thay cho nàng.



- Không sao.

Nhược Hạm nhẹ giọng nói:

- Thiếp lấy tay chắn rồi.



Thẩm Mặc lúc này mới ôm chặt lấy vai thê tử, nói bên tai nàng:

- Ta xin lỗi nàng, trước đó ta không tốt, không nên giận dỗi nàng.



Nhược Hạm trước tiên là cứng người lại, qua một lúc mới nhận ra áy náy sâu sắc và tình yêu của Thẩm Mặc chứa trong đó, mềm đi trong lòng y, nước mắt không kìm được trào ra, nhỏ giọng ngẹn ngào:

- Là thiếp không tốt, trút bực dọc lên chàng, lại chỉ biết quan tâm tới em bé, không để ý tới cảm thụ của chàng.

Nàng cầm lấy tay của y, đau thương nói:

- Thiếp sơ xuất, làm chàng bẩn thành thế này.

Rồi vuốt lên dải băng quân trên tay y, thương vô hạn nói:


- Không phải là tẩu tử của đệ phế hắn sao?

Thẩm Mặc cười hỏi.



- Là Từ Hải làm trước.

Hà Tâm Ẩn thở dài:

- Liên Tâm chỉ góp thêm phần vào thôi.



Thì ra La huynh đáng thương, bị phế của quý hai lần, Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Chẳng trách hắn lại hận tẩu tử đến thế."



- Vương Thúy Kiều sau khi tới hải đảo, ban đầu hoàn toàn tuyệt vọng, không còn muốn sống nữa, Từ Hải ra sức lấy lòng, ra sức chiều chuộng, hận không thể hái cả mặt trăng xuống cũng không có cách nào làm nàng phục hồi như cũ. Cho nên mới nảy ra ý tìm Liên Tâm tới làm bạn với nàng ... Khối băng Vương Thúy Kiều cuối cùng cũng bị hắn làm tan chảy, năm ngoái hai người đã thành thân, cả hai đều thực lòng, cuộc sống cũng vui vẻ hạnh phúc.



Hà Tâm Ẩn kể tới đó là hết, đúng là một câu chuyện tình làm người ta cảm động. Nhưng Thẩm Mặc là tên gia hỏa âm hiểm tới tận xương tủy, lại chỉ ngửi thấy cơ hội ở trong đó, liền hỏi:

- Thái độ Vương Thúy Kiều ra sao.



- Đó chính là điều ta muốn nói với ngươi.

Hà Tâm Ẩn hạ giọng xuống:

- Dù sao nàng cũng là nữ nhân, nhất là nữ nhân có gia đình, trong lòng cực kỳ khát vọng ổn đinh. Nàng ấy nhiều lần nói với Liên Tâm, cho dù Từ Hải có cho nàng nói vàng núi bạc, cho nàng cuộc sống như hoàng hậu, cũng không bằng cho nàng một gia đình ổn định. Điều này Liên Tâm cũng hết sức tán đồng, mỗi lần ta theo Từ Hải ra khơi, nàng cả ngày đợi ta ở bến tàu, suốt đêm không ngủ, sáng ra lại đợi, mỗi lần ta trở về, đều thấy nàng gầy gò vô cùng.



Giặc Oa đối địch với cả triều đình, đó là cuộc sống đầu lìa khỏi cổ bất kỳ lúc nào, là nữ nhân của những người như thế, trong lòng bị dày vò ra sao khỏi nói cũng biết.



- Vương Thúy Kiều giống như Liên Tâm của ta vậy, thực lòng như người Sơn Đông, yêu một ai là yêu toàn tâm toàn ý ..

Hà Tâm Ẩn mặt đầy cảm xúc nói:

- Cho nên theo ta, tìm vợ thì phải tìm người Sơn Đông.



- Không cần khoe khoang cái đó chứ?

Thẩm Mặc toát mồ hôi, cười gượng nói:

- Cứ nói về Vương Thúy Kiều đi.



- Ngươi ghen tỵ ...

Hà Tâm Ẩn uống ngụm nước nói:

- Ta và Liên Tâm liền thương lượng, lấy điều này ra để tính kế, mỗi lần cướp bóc ta đều chú ý thu thập chút tranh ảnh kiến trúc sơn thủy, còn cả châu báu trang sức Đại Minh, rồi đưa Liên Tâm chuyển tặng cho Thúy Kiều, khơi lên tình cảm cố hương của nàng.



- Liên Tâm cũng thường xuyên cùng nàng hổi tưởng lại sông nước Giang Nam, phong thổ nhân tình Sơn Đông, hai nàng thường mơ ước, tương lai có thể trở về Giang Nam hoặc là cố hương, tìm nơi núi xanh nước biếc, sống cuộc đời an nổn. Cứ như thế lâu dần, hai chữ "trở về" đã thành lý tưởng trong lòng nàng.



Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.



- Vương Thúy Kiều thường xuyên thì thầm bên gối, hi vọng trượng phu có thể buông đồ đao xuống, quy thuận triều đình. Nhưng hạng vong mạng như Từ Hải, đầu có rơi xuống cũng như rơi cái chén, nào để ý tới sống chết? Cho nên coi lời Vương Thúy Kiều như gió thoảng bên tai, nghe rồi để đó.



- Nhưng qua năm vừa rồi, tình hình đã thay đổi, thái độ của Từ Hải đã bắt đầu dao động.



- Vì sao?

Thẩm Mặc hỏi vội.



- Vì Vương Thúy Kiều đã mang thai.

Hà Tâm Ẩn chậm rãi nói:

- Nhưng nàng ấy không muốn đứa con này.