Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 467 : Kế liên hoàn - dương đông kích tây

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Đám trâu kia không ngừng vũng vẫy, làm trống trên sừng kêu ầm ầm ... Thì ra những thứ này dù chúng ta tới, đám giặc Oa điên tiên lên rút đao chém điên cuồng, đám trâu càng đau, càng vùng vẫy tợn tiếng trống càng vang.



Tiếng trống che lập tất cả mọi âm thanh khác cho tới khi có kẻ bị cung bắn trúng mới đánh thức đám giặc Oa phẫn nộ, bọn chúng kinh hoảng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hơn trăm mũi tên lửa từ trên bắn xuống, tức thì thổi bùng lên một biển lửa.



- Trúng mai phục rồi, rút mau ...

Tên tiểu đầu mục vừa mới dứt lời, dưới chân run lên, ánh sáng chói mắt làm hắn không nhìn thấy cái gì, rồi bị xé vụn trong tiếng nổ kinh thiên động địa.



Hà Tâm Ẩn ở phía dưới núi, Từ Hải ở đằng xa, quân dân trên thành đều nhìn thấy vụ nổ kinh khủng đó, vô số bùn đất, cây cối, thi thể tàn khuyết bắn tung lên trời.



Mà những kẻ đầu sỏ gây nên vụ việc này, nấp ở hố đào trong rừng cũng thiếu chút nữa bị bùn đất rơi xuống chôn sống.



Vương thị bày ra "trận trâu" này không phải là ý tưởng nhất thời . Kỳ thực từ khi biết giặc Oa sẽ tới nàng đã suy tính làm sao cho bọn chúng một đòn trực diện đán tan nhuệ khí của chúng.



Bắt đầu từ ngày hôm qua, nàng liền dẫn người mang từng chum thuốc nổ, rời thành từ đêm khuya, chôn ở bụi rậm trên núi, sau đó hôm nay rải dầu lên trên, dùng trâu dụ giặc Oa lên núi, sau đó phóng hỏa tiễn, khiến bọn chúng nổ tưng bừng.



Từ trông hố che mình trong khu rừng bên cạnh thò đầu ra, nàng cảm thấy có chút điếc tai, chẳng thèm phủi đi bùn đất rơi khắp ngươi, liền giương cung bắn đám giặc Oa hồn siêu phách lạc từ trong rừng chạy ra.



Được Thích phu nhân dẫn đầu, binh sĩ Thích gia quân cũng đồng loạt giương cung lắp tên, bắn giết giặc Oa thỏa thích. Đám giặc Oa bị vụ nổ làm mất hồn rồi, căn bản không phân biệt có bao nhiêu cung tiễn bắn tới, thấy thủ lĩnh đã chết, đồng bọn bị tử thương trầm trọng, tất nhiên là lòng quân đại loạn, ùn ùn kéo nhau cướp đường bỏ chạy.



Thích phu nhân biết không thể ham chiến, liền thu cung sắt lại sau lưng, suất lĩnh tiểu phân đội của nàng, hạ xuống từ con đường nhỏ khác trên núi.



Mặt xám xịt nhìn đám tàn binh bại tướng, Từ Hải sai người kiểm kê nhân số, không ngờ có hơn hai trăm tên không trở về, số còn lại cũng mang thương tích, mất hết hồn vía.



Hà Tâm Ẩn buồn bực đám:

- Đại tướng quân, thuộc hạ phải vào miếu dâng hương thôi, chuyện xui xẻo gì cũng gặp hết phải.



Mọi người đều thấy hắn khản cổ quát thét ngăn đám kia lên núi, cho nên không chỉ không ai trách hắn, ngược lại còn rửa sạch hiềm nghi cho hắn.



Từ Hải đầy một bụng ức chế còn phải đi an ủi hắn:

- Đừng nói bừa, đó chỉ là trùng hợp thôi, nếu thấy không thoải mái thì hãy lùi xuống nghỉ ngơi một chút.



Hà Tâm Ẩn gật đầu, lùi ra, thầm nghĩ :" Vậy là có thể danh chính ngôn thuận không tham dự công thành rồi."



Hắn thì được thư thái, nhưng lửa giận của Từ Hải vẫn phải phát tiết, sai người nhanh chóng làm thang để còn công thành.



Còn Vương thị thì suất lĩnh tiểu phân đội của nàng đi một vòng lớn, vào thành từ cửa tây bắc, đến khi nàng vào rồi, giặc Oa vẫn chưa phát giác ra.



Người dân tay cầm hương nghênh tiếp Thích phu nhân khải hoàn trở về, đều nói nàng là hào kiệt trong nữ giới, không kém mày râu, làm Vương Thị thầm cao hứng một hồi.



Thẩm Mặc cũng đích thân mở tiệc, chúc mừng các dũng sĩ ca khúc khải hoàn, chưa uống được mấy chén, chuông cảnh báo trên thành vang lên, đành đặt chén rượu xuống:

- Xem ra giặc Oa công thành rồi, chư vị ở đây thong thả dùng, bản quan lên tường thành xem xét.



Thích phu nhân nhướng mày lên:

- Chúng tôi đi theo đại nhân.



- Tâm ý của tướng quân thì bản quan nhận...

Thẩm Mặc đứng dậy cười nói:
- Đại địch phía trước, Nhị tướng quân không nên nói lời không lành.



- Có nói lời lành thì cũng chẳng đánh lại.

Từ Hồng cười méo xẹo:

- Thôi đi vậy, dù sao cũng từng là huynh đệ, các ngươi trói ta lại mà đầu hàng đi.



- Nhị tướng quân, vừa rồi những huynh đệ kia muốn đầu hàng, ngài nhìn xem kết cục ra sao?

Người bên cạnh đều nói:

- Như vậy chẳng bằng liều một cái cho thống khoái.



- Bảo các ngươi đọc chút sách vở mà không tên nào chịu nghe.

Từ Hồng chỉ vào lá cờ lớn phía chính diện nói:

- Bên trên đó viết "đầu hàng khỏi chết."



- Thì ra là thế.

Cả đám hiểu ra:

- Vậy thì ủy khuất Nhị tướng quân rồi.

Liền không khách khí nữa, trói gô cổ Từ Hồng lại, áp giải tới trước trận, hô lớn:

- Gia gia tha mạng.



Thích Kế Quang quả nhiên là không ra lệnh đồ sát, mà sai người tước vũ khí, dùng giây thừng trói lại.



Hắn ngạo nghễ nhìn Từ Hồng mặt xám ngoét, cười nhạt:

- Ngươi là đệ đệ của Từ Hải à?



- Đúng thế?

Từ Hồng gật đầu.



- Hai huynh đệ các ngươi chẳng qua cũng chỉ đến thế.

Thích Kế Quang bĩu môi:

- Chỉ có cái danh hão.



- Ngươi nói láo.

Từ Hồng xưa nay luôn coi huynh trưởng là thần tượng, rống lên:

- Huynh trưởng của ta lợi hại hơn ta nhiều, các ngươi không ai đánh thắng được huynh ấy.



- Lợi hại á? Ta thấy bốc phét lợi hại thì có.

Thích Kế Quang cười ha ha:

- Giờ chẳng sợ nói cho ngươi biết, Từ Hải đã bị đồng bọn bỏ rơi, chỉ đợi ngày bị diệt thôi.



- Không thể, không ai phản bội ca ca của ta được.



- Vậy xin hỏi, bọn ta làm sao biết trước tuyến đường hành quân của ngươi để mai phục chứ?



Từ Hồng tức thì mặt trắng bệch, hắn nghĩ tới khả năng mình sợ nhất:

- Chẳng lẽ Diệp Ma, Tân Ngũ Lang phản rồi?