Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 468 : Chí hướng

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Tới trưa, chiến đấu kết thúc, bốn ngàn nhân mã của Từ Hồng bị chết đuối bị giết quá nửa, còn lại hơn chín trăm tên đều đầu hàng cả Thích Kế Quang.



Đánh tiếc với Vương Sùng Cố và Lưu Hiển xong, Thích Kế Quang áp giải tù binh trở về thành Tô Châu.

Đại bộ phận tù binh bị dùng thừng trói lại với nhau, nhưng Từ Hầu và đám đại đầu mục thì được ưu đãi, không chỉ không trói chân trói tay mà còn được tuyên bố là chân bị thương, được đưa lên một cỗ xe trâu ngồi, không phải đi bộ.



Nắm trên ván xe cứng đờ, Từ Hồng ngửa mặt nhìn mây đen trên bầu trời, trong lòng cũng u ám y như thế, hắn đang suy nghĩ xem , lần này vì sao lại bị quân Minh phục kích ---

Nghe ý tứ của Thích Kế Quang là vì quân Minh biết trước tuyến đường hành quân của bọn chúng, cho nên mới đâm đầu vào bẫy.



"Nhưng làm sao lại bị lộ được" Từ Hồng ngậm một cọng cỏ, trong lòng phân tích :" Mọi người chia ra cầm quân bên ngoài, đại ca và hai tên đó quan hệ không hài hòa, không thể chuyện gì cũng thương lượng trước. Bọn chúng cũng không thể biết tuyến đường hành quân của ta chứ chỗ đại ca ta .... Trừ khi..."



Hắn nghĩ tới một loại khả năng, liền vội lấy từ trong lòng ra một phong thư, đó là thư của Từ Hải viết cho hắn, lệnh hắn nam hạ gây ra chuyện hôm nay.



Từ Hồng xem thật kỹ ký hiệu ngầm trong lá thư, hoàn toàn không có vấn đề gì, rồi xem đi xem lại bức thư, không ngờ có chút manh mối ---

Bức thư này bút tích đúng là giống của đại ca hắn, nhưng để cùng nhau tại sai cảm thấy không tự nhiên.



- Chuyện này là thế nào?

Từ Hồng nghĩ mãi không ra nguyên cớ, nghĩ tới đau cả đầu, rồi mơ màng thiếp đi. Nhưng đường gồ ghề, xe khó tránh khỏi sóc nảy, không lâu sau lại đánh thức hắn, mở mắt ra, thấy ánh mặt trời hơi chói mắt, hắn liền cầm thấy lá thứ, muốn đem che mắt.



Ai ngờ hành động đó làm hắn cứng người, chỉ thấy bức thư bình thường không có gì khác lạ, sau khi nhìn sau ánh mắt trợi, không ngờ có vài chỗ lang lổ, mờ rõ không đầu! Quả nhiên có huyền cơ.



Từ Hồng mở to mắt, cẩn thận xem kỹ vài chỗ dày hơn, mới phát hiện ra chữ ở bên trên là dán vào .... Đại ca của hắn nhất định không làm chuyện này, vậy thì có kẻ giở trò rồi.



"Quả nhiên bên trong có nội tình!" Từ Hồng không kìm được tim đập thình thịch, đem lá thứ đó cất đi cẩn thận, vì động tác của hắn đã khiến người canh chừng chú ý, cho nên đợi cách thoát thân rồi hẵng hay.



Tới tối, phải cắm trại một đêm, bộ đội cắm trại xong, đốt lửa nấu cơm, chẳng cần nhắc tới.



Phạm nhân bình thường ăn bánh ngô dưa muối, Từ Hồng được ưu đãi có thể ăn dưa muối và bánh ngô xé ra nấu thành cháo ... Hắn không oán trách gì, ăn xong ngoan ngoãn đi ngủ, tới nửa đêm thức dậy nói với binh sĩ canh hắn:

- Ta muốn đi nhà sỉ.



Binh sĩ bị hắn gọi thức đậy, vẻ mặt có vẻ rất cấu kỉnh, lẩm bẩm:

- Ăn bánh ngô cũng nặn ra được ***, ngươi hạnh phúc thật đấy.

Rồi đứng dậy dẫn hắn tới bên cạnh:

- Tùy tiện kiếm một chỗ mà giải quyết đi.



Từ Hồng liền kiếm một bụi cỏ xa xa, cơi quần ngồi xuống, ngập ngừng hồi lâu mới dùng ngữ khí thương lượng hỏi:

- Ngươi có thể quay đi không, có người nhìn ta khôn ị ra nổi.



- Lắm chuyện thật đấy.

Binh sĩ làu bàu, nhưng vẫn nghe theo nhìn ra chỗ khác, hắn mệt lắm rồi, không ngờ dựa vào gốc gây ngáy khò khò.



- Đã xong chưa?

Đợi hắn ngụy đã rồi mới hỏi lớn, nhưng nghe thế nào giống như "đã chạy chưa?"



Không phụ sự kỳ vọng của hắn, Từ Hồng quả nhiên đã chạy rồi.



- Phối hợp thật đấy!
- Đó chính là nguyên nhân thứ hai ta không chiêu an.

Thẩm Mặc đi vào gian trong, không lâu sau lấy ra một phong thư, đưa cho Thích Kế Quang, nói:

- Huynh xem xem bộ đường của chúng ta nói thế nào.



Thích Kế Quang nhận lấy thư mở ra xem, chỉ thấy Hồ Tôn Hiến mở đầu kêu than:" Chiết Giang khắp nơi khói lửa, giặc Oa hoành hành ngang ngược, huynh trưởng tự lo bản thân chưa xong, không còn sức chi viện cho Tô Châu nữa." Sau đó là bảo Thẩm Mặc nghĩ tự nghĩ cách, nói bất kể là nghĩ cách gì đều tính lên đầu hắn, giống như Đường Tăng hát :" Tội ta chịu thay, chết thì ngươi nhận."



- Nhìn thấy chưa?

Thẩm Mặc than:

- Đó là thái độ của tổng đốc đại nhân chúng ta.

Rồi lấy một tấm lụa vàng trong ống tay áo ra:

- Huynh xem tiếp cái này.



Thích Kế Quang nhìn thấy, vội vàng đứng lên, vì loại màu này, toàn thiên hạ chỉ có một người được dùng, đó là hoàng đế bệ hạ của Đại Minh.



- Ngồi xuống đi, nơi này không có người ngoài.

Thẩm Mặc cười cười:

- Huynh có tôn kính bệ hạ hơn chẳng nữa, ông ấy cũng chẳng phái thiên binh thiên tướng tới cứu chúng ta.



Thích Kế Quâng cười một tiếng, dùng hai tay nhận lấy lụa vàng, chỉ thấy bên trên nửa đầu toàn lời an ủi, nửa sau là biểu thị hết sức tin tưởng năng lực của Thẩm Mặc. Đồng thời yêu cầu y động não, nghĩ cách chống đỡ qua thời gian này, tin rằng y có thể loại bỏ được tất cả khó khăn, giải quyết vấn đề v.v..v.. Cuối cùng còn thàn nhiên như không nhắc một câu, 400 vạn lượng mà quá khó khăn thì có thể giảm đi một chút.



- Nhìn thấy chưa? Không có chút thành ý nào, nói muốn giảm chỉ tiêu năm nay, nhưng không cho con số cụ thể, rõ ràng là không bỏ được số bạc đó, bảo ta phải nộp lên đủ số.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Đây gọi là muốn ngựa chạy thật nhanh, nhưng lại không cho nó ăn cỏ.



Thích Kế Quang im lặng, lần đầu tiên hắn biết được, thì ra gánh nặng trên vai đại nhân lại lớn như thế ... Bình thường không nhìn ra chút nào, không khỏi càng thêm khâm phục Thẩm Mặc.



- Còn điều thứ ba nữa.

Thẩm Mặc trầm giọng nói tiếp:

- Thị bạc ti ngừng một tháng, là tổn thất trên trăm vạn lượng, dừng nửa năm là mất ngàn vạn lượng, thế là cục diện năm ngoái ta vất vả khai sáng ra bị hủy trong chớp mắt ... Ta không chấp nhận, ta phải tự cứu.



- Đại nhân không cố kỵ đám ngôn quan nữa sao.



- Mặc cho bọn chúng chửi.

Thẩm Mặc nâng chén về phía bắc nói:

- Vừa không muốn bị chửi mắng, lại muốn làm được việc là không thể nào. Thẩm Mặc ta đã chuẩn bị sẵn sàng bị cách chức điều tra bất kỳ lúc nào rồi, vì ta không định mặc cho dòng nước cuốn đi.



Nghe Thẩm Mặc nói rõ chí khí, Thích Kế Quang hổ thẹn đứng dậy hành lễ:

- Mạt tướng trách nhầm đại nhân rồi, còn cho rằng ngài đã thay đổi chứ ...



Thẩm Mặc cười vang, đỡ hai tay hắn nói:

- Nguyên Kính huynh, ta vĩnh viễn là Thẩm Chuyết Ngôn năm xưa ở Long Sơn luận đạo với huynh, bất kể tương lai ra sao cũng sẽ không đổi lòng.



Thích Kế Quang bị lời nói của Thẩm Mặc làm kích động chắp tay nói:

- Nguyện nghe lời đại nhân, thà chết không sờn.