Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 469 : Thích Kế Quang nhận tội

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Yêu cầu của Thẩm Mặc với Thích Kế Quang rất đơn giản, chính là không ngừng quấn lấy Từ Hải, y nói:

- Ta đã đánh tiếng với Vương Sùng Cố và Lưu Hiển rồi, để bọn họ cũng có đối đãi khác nhau với giặc Oa.



- Ý đại nhân là muốn tạo cho Từ Hải một ấn tượng, vì sao quan quân lại chỉ đánh mỗi một mình ta, phải chăng là đã đạt thành hiệp nghị gì đó với đám Diệp Ma?



- Kẻ hiểu ta là Nguyên Kính huynh đó.

Thẩm Mặc chạm chén với gắn, gật đầu nói:

- Từ đầu tới cuối chúng ta phải tăng cường loại cảm giác này để cho Từ Hải nghi ngờ hai tên đồng bọn ... Tin ta đi, hai kẻ đó cũng vui vẻ nhìn Từ Hải gặp họa.



- Đúng thế, ai bảo bình thường Từ Hải coi khinh bọn chúng chứ.

Thích Kế Quang cười nói:

- Tích oán đã quá nhiều, bọn chúng không hắt nước theo mưa đã là tử tế lắm rồi. Đại nhân tính toán vẹn toàn, đám Từ Hải nhất định sẽ lọt bẫy.

Tới đó nhớ lại những lời giận dỗi mình đã nói, không khỏi cười xấu hổ:

- Lần này mạt tướng nói thật đấy.



Thẩm Mặc lắc đầu:

- Làm gì có tính toán vẹn toàn? Chẳng qua là ném đá dò đường mà thôi, chuyện này quá nhiều biến số, kết quả cuối cùng ra sao không ai dám nói, ta chẳng qua chỉ là làm tròn phận sự rồi nghe thiên mệnh mà thôi.



- Trước kia mạt tưỡng nghĩ làm lính khó, làm tướng khó, chuyện nhẹ nhàng thoải mái đều do quan văn chiếm hết, chuyện đen đủi xui xẻo toàn do võ tướng gánh.

Thích Kế Quang không khỏi cảm khái:

- Hiện giờ mới biết, đại nhân kỳ thực càng khó hơn.



- Đúng thế, là nào cũng có việc khó giải quyết, có điều cái nhà này của ta đặt biệt khó.

Thẩm Mặc thở dài:

- Thân ở đầu sóng ngọn gió, sao có thể an nhàn tản bộ.



- Thôi bỏ qua, Nguyên Kính huynh khải hoàn trở về, không nên nói loại chuyện công phiền lòng này nữa.

Thấy không khí có chút nặng nề, Thẩm Mặc lắc đầu cười nói:

- Nghe nói Nguyên Kính huynh cuối cùng cũng có người nối dõi, còn một lúc có hai người, đúng là đáng chúc mừng.



Thích Kế Quang tức thì cười toe toét:

- Đúng thế, không ngờ lần này đúng là thành công, cả hai đều là nhi tử.



- Nguyên Kính huynh đã trở về thăm con chưa?



Nụ cười của Thích Kế Quang cứng lại, cúi đầu xuống:

- Vẫn chưa.



- Vậy còn đợi gì nữa?

Thẩm Mặc vỗ bả vai hắn:

- Mau mau về nhà xem đi, thời gian rảnh rối quý giá nhường nào, đừng lề mề nữa.



Thích Kế Quang lại lắc đầu:

- Mạt tướng còn chưa suy nghĩ kỹ...



- Chưa suy nghĩ kỹ cái gì?



- Làm sao nói với phu nhân.

Thích Kế Quang thầm nghĩ :" Dù sao mặt mũi này cũng mất sạch rồi. Nói thật ra thì hơn." Liền nói:

- Đại nhân cũng biết đấy, Vương Thị và mạt tướng là phu thê kết tóc, mặc dù con người nàng tính khí nóng nảy một chút, nhưng đối với mạt tướng tình thâm ý trọng. Năm xưa nhà mạt tướng nghèo, song thân lại qua đời sớm, cả gia tộc lớn toàn do nàng lèo lái, mấy đệ đệ muội muội đều do nàng nuôi nấng chăm sóng ...

Nói tới đó, giọng Thích Kế Quang có chút nghẹn ngào, hít sâu một hơi mới tiếp tục:

- Người đâu phải cỏ cây mà có thể vô tình? Thích Kế Quang tất nhiên không dám quên ân tình của nàng, nếu chẳng phải vì để hương hỏa có thể nối tiếp, mạt tướng ngàn vạn lần không nghe bọn chúng xúi bẩy, làm cái chuyện ngoài nhà có nhà kia.



Thẩm Mặc gật đầu:
Nhờ ai mà cùng thơm

Bên trong là tổ phỉ thuý

Bên trên đôi uyên ương đậu

Ví như biết được tấm lòng của hai loài cỏ ấy

Thì có thể đo được nước triều ở biển.



Vương Thiết Lan bất giác ngây dại, nàng ném thanh kiếm đánh cheng xuống dưới đất, ôm lấy Thích Kế Quang khóc lớn. Kỳ thực đau đớn trong lòng nàng còn hơn Thích Kế Quan trăm lần ngàn lần.



Trước đó cầm đao đuổi chồng thực ra là phát tiết đau đớn thống khổ tới cực điểm ... Cho dù là lúc này cùng Thích Kế Quang ôm nhau mà khóc cũng không phải là hoàn toàn tha thứ cho hắn, chẳng qua là chấp nhận thức tế không thể nào khác ...



Đó là đôi vợ chồng ra sao? Nhìn qua thì Vương Thiết Lang ngang ngược vô lý, ức hiếp Thích Kế Quang khốn đốn. Nhưng thực tế thì trong chuyện sợ vợ của Thích Kế Quang, chẳng lẽ chẳng bao hàm tôn kính, yêu thương và khoan dung với thể tử sao?



Nhìn qua thì Thích Kế Quang dùng khổ nhục kế được thê tử tha thứ, nhưng thực tế, trong sự bất đắc dĩ của Vương Thiết Lan chẳng nhẽ không bao hàm tình yêu, bao dung và hi sinh sao?



Chuyện đã kết thúc, nhìn qua mọi người đều vui , Thích Kế Quang sai nô bộc mang hai đưa con trai An Quốc và Hưng Quốc tới cho phu nhân xem.



Vương Thiết Lan cực thích trẻ con, nhìn thấy hai đưa bé, liền quên hết chuyện không vui, ôm đưa này, thơm đứa kia, không nỡ rời tay.



Thấy phu nhân thích như thế, Thích Kế Quang mừng rỡ nói:

- Hay là giữ cả hai đứa đó lại.

Vương Thị là chính thê, chính thê không con, xưa nay đều chọn lấy nhi tử mình thích trong số thiếp thất nuôi dưỡng, coi như con của mình. Ví như Từ Vị, do mẹ cả nuôi dưỡng, xưa nay coi mẹ cả mới là mẫu thân, tình cảm còn hơn cả mẹ đẻ.



Vương Thiết Lan động lòng, những nghĩ lại thì lắc đầu:

- Để đưa lớn ở lại, đưa Hưng Quốc trở về đi...

Lúc này nàng nhớ tới hai nữ tử đáng thương kia, cùng là người số khổ cả, cần gì phải làm nhau khổ chung.



Cuối cùng cũng vượt qua được nguy cơ này, Thích Kế Quang thở phào, sai người luộc trứng gà đỏ, chạy tới phủ nha, tặng trứng hỉ cho phủ tôn đại nhân.



Thấy hắn cười toe toét không khép miệng lại được, Thẩm Mặc nói:

- Xem ra bảo giáp của ta không phải dùng tới rồi.

Thì ra y đem nhuyễn giá của Lục Bỉnh cho Thích Kế Quang mặc, Thẩm Mặc bày ra cái gian kế "tìm sống trong cái chết" tất nhiên phải đảm bảo an toàn cho hắn, không để hắn chết thật. Vợ Thích Kế Quang hung hãn như thế, nếu chẳng may băm hắn ra thì y phải biết đi đâu mà tìm danh tướng thay thế?



Thích Kế Quang đưa trứng cho Thẩm Mặc, cởi nhuyễn giáp ra nói:

- Cẩn tắc vô áy náy mà, không có cái bộ giáp này của đại nhân, mạt tướng nào dám đối diện với bà nương đó.



Thẩm Mặc nhận lấy bộ giáp, cười nói:

- Đối diện với tẩu phu nhân, không thể chỉ dựa vào laọi bảo giáp đao thương bất nhập này, phải chân thành một chút, thiện lương một chút, đừng có lợi dụng đặc quyền của nam nhân mà làm tổn thương tẩu ấy.

Y vỗ lên bộ giáp:

- Lần sau còn có chuyện này ta không cho huynh mượn nó nữa đâu.



- Không có đâu, nhất định không có lần sau nữa.

Thích Kế Quang lắc đầu.



- Đúng rồi, còn có chuyện này muốn thỉnh giáo huynh.

Thẩm Mặc hạ thấp giọng nói:

- Ba vị ở nhà huynh, hiện giờ an bài ra sao?



- Lão bà chính phòng, hai tiểu thiếp ở đông tây sương phòng.

Thích Kế Quang đáp rất hiển nhiên.



- Thật hạnh phúc...

Thẩm Mặc mặt đầy hâm mộ.