Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 472 : Nhất phẩm hoành đồ

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


- Khí chất ?

Từ Hải tỏ ra không hiểu cho lắm:

- Khí chất là cái gì?



Thẩm Mặc cười khẽ:

- Chính là đặc điểm phong cách và khí độ của một con người.



- .. Khí độ.

Từ Hải hiểu được mỗi cái chữ này, chỉ vào những bầu rượu trong giỏ nói:

- Đây toàn là danh tửu tại sao không hợp với khí độ của chúng ta.



- Đây tuy đúng là danh tửu thật, nhưng lại ngọt thuần là chính, vị cay không đủ, đều là rượu cho văn nhân mặc khách, nữ tử khuê phòng.

Thẩm Mặc cười khà khà:

- Chúng ta là nam tử hán đại trượng phu, sống sở trên đời này phải chú trọng một cái khí phách! Làm phải làm việc lớn, uống phải uống rượu mạnh. Cái thứ rượu này à ...

Y khẽ lắc đầu:

- Đều quá nhạt.



Từ Hải nghe vậy cười ha hả:

- Lời này nghe hay lắm, vậy đại nhân muốn uống rượu gì?



- Lô Châu có một thứ rượu, tên gọi là Nhất Phẩm Hoành Đồ, Minh Sơn huynh đã uống chưa?



- Nhất phẩm hoành đồ à? Cái tên này thật là đặc biệt.

Từ Hải lắc đầu:

- Có điều nói thật là ta chưa nghe qua, càng chưa uống qua.



- Ha ha, tại hạ có đây.

Thẩm Mặc như hóa phép lấy từ trong ống tay áo ra một vò rượu, đặt ở trên bàn nói:

- Huynh góp thức ăn, ta góp rượu. Công bằng hợp lý, không ai chiếm lợi của ai.



Từ Hải cầm bình rượu kiểu cổ đó lên, hỏi:

- Thứ rượu này vị thế nào.



- Uống vào là biết mà, rót đầy, rót đầy nào.



- Được.

Từ Hải bị y khơi lên hào khí, tháo nút xi, rót hai chén:

- Hôm nay thưởng thức xem món Nhất Phẩm Hoành Đồ này rốt cuộc có vị gì.



- Mời!

Thẩm Mặc cùng hắn chạm cốc, Từ Hải liền ngửa cổ đổ cả chén rượu vào cổ học, tức thì sắc mặt đỏ bừng bừng, ngũ quan nhăn nhúm lại, không kìm được "khà ..." Một tiếng lớn.



Thẩm Mặc nhìn hắn quan tâm hỏi:

- Minh Sơn huynh không sao chứ?



Từ Hải lắc đầu một hồi, lau nước mắt bên khóe mắt, há miệng vọt ra một câu chửi tục:

- Thật là sướng con bà nó.

Rồi găp mấy miếng rau cho vào miệng:

- Mới uống vào cổ hỏng như bị đao cắt, uống xuống bụng thì như có cục than nóng ... Nhưng hiện giờ thấy toàn thân ấm áp, làm người ta cảm giác hào tình vạn trượng, dư vị vô song.



- Thứ rượu này mới đủ hứng chứ hả?

Thẩm Mặc hỏi.


- Đương nhiên.

Từ Hải gằn giọng nói:

- Cực kỳ quan trọng.



Thẩm Mặc cúi đầu xuống suy nghĩ, tựa như đang cân nhắc gì đó, lâu lắm mới ngẩng đầu lên, tung ra một câu:

- Huynh nói với Diệp Ma rồi chứ?



- Đương nhiên là rồi .. Hắn và ta có giao tình mười mấy năm, đương nhiên không lừa hắn.

Mắt Từ Hải đảo qua đảo lại:

- Ngươi nói hắn bảo cho ngươi biết?



- Trừ hắn ra còn ai được nữa, mấy ngày trước ta có gặp Diệp tướng quân, thuận miệng tán gẫu, hắn khen quý phu nhân không ngớt miệng, không tiếc mỹ từ.



Từ Hải tức tới mặt mày tím tái, ngực phập phồng nói:

- Ngươi ... Ngươi cũng hẹn hắn sao?



- Không phải.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Là hắn hẹn ta.



Lòng Từ Hải trầm xuống, nhưng không tin hẳn :" Liệu kẻ này có lừa ta không?" Liền hỏi tới tướng mạo, vóc dáng, khẩu âm, thậm chí là câu cửa miệng của Diệp Ma, Thẩm Mặc hỏi sao đáp nấy, không sai chút nào.



"Đùng là vừa mới gặp nhau xong" Từ Hải khiếp sợ, mồ hôi trán tức thì toát ra, hắn không hề biết rằng do người trong nhà mình giở trò ... Hà Tâm Ẩn sớm đã đem đặc trưng mấy tên thủ lĩnh bọn chúng miêu tả tỉ mỉ, còn Thẩm Mặc thì đã xem tới nát vụn mấy tờ giấy rồi.



- Hắn gặp ngươi làm cái gì?

Từ Hải cố áp chế lửa giận hỏi.



- Cũng chẳng có gì cả.

Thẩm Mặc cười tươi:

- Nhưng ta biết tâm tư của hắn, chẳng qua là muốn giữ lại đường lùi thôi, chẳng phải muốn phản bội Minh Sơn huynh.



Từ Hải hít sâu mấy hơi, khôi phục lại bình tĩnh, sắc mặt âm trầm nhìn Từ Hải:

- Đại nhân nói với ta điều này rốt cuộc là có ý gì?



- Vẫn là câu nói đó thôi "không nên mang lòng hại người, nhưng nên có lòng phòng người". Còn có một câu khác là phòng ngày phòng đêm, giặc nhà khó phòng. Ta và Minh Sơn huynh rượu gặp tri kỷ, mến tài của nhau nên mạo muội nhắc một câu, chỉ cần trong lòng huynh biết để đề phòng là được, đừng làm tổn thương tình cảm huynh đệ.



Với lời này Thẩm Mặc, Từ Hải không tin lắm, mặc dù ngăn cách giữa hắn và Diệp Ma khá lớn, nhưng hai tên là huynh đệ mười mấy năm rồi, không thể nói thay đổi là thay đổi. Cười lãnh đạm:

- Ta biết rồi, đa tạ đại nhân nhắc nhở.



Bị chuyện của Thúy Kiều xen ngang, không khí thân thiện trước đó không còn nữa, từ "rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn thấy ít", trở thành "nói không hợp lời nửa câu đã chê nhiều". Từ Hải không kiên nhẫn được nữa, chắp tay nói:

- Rượu uống đã nhiều, lời cũng nói xong, trời không còn sớm nữa, chúng ta ai về nơi nấy thôi, nếu không phải cắm trại giữa đường đêm nay rồi.



Thẩm Mặc gật đầu:

- Cũng được.

Liền đứng dậy nói:

- Chuyện chúng ta thảo luận, Minh Sơn huynh suy nghĩ cho kỹ, nếu như thấy được phái người nói với ta một tiếng. Nếu thấy không xong, hai ta vẫn là bằng hữu, sau này có cơ hội cùng phát tài.



- Được được.

Nếu là loại thương nhân thuần túy như Vương Trực, nhất định sẽ ngồi xuống thân thiết với Thẩm Mặc như cũ, nhưng bản chất Từ Hải là một võ phu, thái độ xoay chuyển không kịp, chỉ nói cho có lệ:

- Ta sẽ suy nghĩ quyết định sớm.

Rồi sai người đặt ván thuyền tiễn Thẩm Mặc trở về thuyền, sau đó điều khiển thuyền nhỏ, biến mất trong lau sậy xanh mướt.