Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 473 : Rút quân

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Nhìn theo hướng Từ Hải rời đi, Thiết Trụ nói nhỏ:

- Đại nhân, phải chăng là hơi quá lửa rồi.



- Không hề, ngoài cháy trong non, lửa vừa phải.

Thẩm Mặc xòe quạt nhàn nhã phe phẩy:

- Ngươi thấy quá ở chỗ nào?



- Ban đầu thì rất hoàn mỹ, Từ Hải cũng động lòng rồi, nhưng về sau đại nhân nói tới vợ hắn, còn cố lôi kéo của Diệp Ma vào, như thế hắn không dễ tin đâu.

Hắn có chút chột dạ:

- Thuộc hạ không hiểu chỉ nói bừa thôi.



- Ha ha ha, ngươi đúng là không hiểu.

Thẩm Mặc quạt cho hắn:

- Ngươi tưởng rằng Từ Hải giống như ngươi, đầu óc ngu xi tứ chi phát triển sao?



- Dạ...

Thiết Trụ nghẹn họng.



- Từ Hải là ai chứ? Hắn là một tay kiêu hùng tung hoành đại hải, không biết đã gặp qua bao nhiêu mưu mô phản bội, là kẻ ngoi lên từ trong đống xác người, trừ bản thân hắn ra thì hắn không tin ai cả đâu, kể cả Vương Thúy Kiều. Sao có thể vì mấy câu nói của ta mà nghe theo được.



- Vậy đại nhân còn phí nước bọt với hắn làm gì?



- Bởi vì không tin tưởng một ai, chính là ưu điểm khiến cho hắn cá lớn nuốt cá bé, phát triển hùng mạnh.

Thẩm Mặc cười lạnh:

- Nhưng nó cũng là khuyết điểm trí mạng của hắn, ngươi đợi mà xem đi, kẻ đánh bại hắn không phải là ta, không phải là bất kỳ ai khác, mà chính là nghi ngờ trong lòng hắn quá nhiều.



~~~~~~~~~~



Lại nói về Từ Hải và Từ Hồng hội họp với nhau trở về đại doanh.



- Ca, rốt cuộc tên Thẩm Mặc đó có thể tin được hay không?

Từ Hồng hỏi.



- Mặc xác hắn có đáng tin hay không, bọn chúng là quan quân, chúng ta là phỉ tặc, không bao giờ đái cùng một bô.



- Vậy huynh còn tới gặp hắn làm gì?



Câu hỏi của Từ Hồng xoáy thẳng vào thâm lý mâu thuẫn của hắn, làm hắn nhíu mày lại. Đương nhiên Từ Hải cũng không thể nói thật :" Ca ngươi rối rắm lắm."



Thực sự có một khoảng thời gian rất dài, đại khái là sau khi biết Vương Thúy Kiều có thai, Từ Hải luôn ở trong trạng thái mâu thuẫn. Một mặt hắn uy tính xem có nên xem có cơ hội để rửa tay gác kiếm không, một mặt thì kinh nghiệm quá khứ nhắc nhở hắn, chuyện này nguy hiểm chắc khác gì mưu chuyện với hổ, không khéo phải các luôn cả tính mạng của mình vào.



Khi trở về đại doanh thì trời đã tối hẳn, Hà Tâm Ẩn đã đợi từ lâu, vừa ngồi xuống đã có cơm ngon rượu nóng đợi sắn, làm Từ Hải cảm thấy sâu sắc, trên đời này chỉ có người nhà là tốt nhất.



Đợi cho hắn ăn lưng lửng bụng rồi, Hà Tâm Ẩn liền hỏi:

- Hôm nay tướng quân đàm phán ra sao?



- Chẳng ra làm sao cả.

Từ Hải vừa uống canh ừng ực, vừa đáp:

- Thành ý bình thường, tựa hồ đang chia rẽ quan hệ giữa ta và Diệp Ma, chẳng có gì mới mẻ hết.



Từ Hồng ngồi bên cạnh, nói xen vào:

- Đúng thế, hắn không nhìn xem đại ca ta là ai, sao mắc mưu hắn được.



Ai ngờ Từ Hải chậm rãi nói:

- Lão Nhị, ăn xong dẫn người qua bên Diệp Ma xem xem, hắn và cái tên Tân Ngũ Lang gì gì kia có hành động gì khác thường không?

Nói rồi đặt bát xuống:

- Tới xem cho cẩn thận ... Ngươi mời cả Diệp Ma qua đây, ta nói chuyện kỹ càng với hắn.



- Tên khốn nạn đó thì cần phải nói gì chứ?

Từ Hồng không vui.



- Ta muốn hỏi hắn rốt cuộc là có tính toán gì. Nếu muốn giải tán thì nói cho sớm, để lão tử khỏi phải sốt ruột suốt cả ngày.



- Vậy được, đệ đi hỏi hắn.

Từ Hồng gật đầu tuân lời.




Hà Tâm Ẩn hoàn toàn chấn động, hắn cuối cùng cũng tin, người trẻ tuổi trên hai mươi đối diện này có sức mạnh thông thiên, làm được những việc không ai có thể ngờ tới được.



~~~~~~~~~~~~~~~



Hà Tâm Ẩn trở về vào buổi chiều, còn mang theo năm thuyền vàng bạc châu báu với đủ loại lễ vật trân quý.



Điều này làm Từ Hải trố mắt ra, luôn miệng nói "thật không ngờ, thật không ngờ!" Tới ngay cả Từ Hồng nhìn thấy từng đống châu báu cũng thốt lên:

- Đại ca, Thẩm đại nhân này rất biết chơi, chúng ta đi theo y quách.



- Giữ mình.

Nhìn cái bộ dạng của hắn, Từ Hải thấy mất mặt lắm, nói:

- Chú ý phong độ.

Bản thân hắn cũng không khỏi vui mừng:

- Xem ra lần này quan phủ thực lòng với ta rồi, ta đã trách nhầm Thẩm đại nhân, đợi lát nữa phải viết lá thư xin lỗi.



- Vậy chúng ta xử lý Diệp Ma thôi.

Từ Hồng không lúc nào quên món nợ kia:

- Coi như là cảm tạ Thẩm đại nhân.



- Không được.

Trên khuôn mặt thô hào của Từ Hải hiện lên vẻ giảo hoạt không tương xứng, nói nhỏ:

- Càng như thế chúng ta càng phải chừng mực, Thẩm đại nhân không yêu cầu, chúng ta tội gì làm phức tạp thêm.

Phất tay lên nói:

- Nhổ trại, chúng ta rời khỏi phủ Tô Châu.

Hiển nhiên hắn quyết định chỉ ăn không làm.



Hai ngày sau quân đội của Từ Hải liền xuất phát, bọn chúng chuẩn bị vượt biên cảnh tới Chiết Giang, hội họp với đám Oa thật đang vất vả tác chiến với giặc Oa xem xem có kiếm chác thêm được chút gì không?



Nhưng điều này làm Diệp Ma ở thành Thượng Hải cuống cả lên, hắn theo dõi sát sao Từ Hải, thấy bọn chúng vừa rút quân liền hoảng ngay ... Từ Hải đi rồi, không còn làm lá chắn cho hắn nữa, vậy Lưu Hiển, Vương Sùng Cố, Thích Kế Quang sẽ từ bốn phương tám hướng nhào tới, nuốt sống hắn.



- Không được, chúng ta cũng rút thôi.

Trên hội nghị quân sự triệp tập khẩn cấp, Diệp Ma thái độ rất kiên quyết:

- Các ngươi có ý kiến gì không?



- Không... Không có có ý kiến gì.

Diệp Nam tất nhiên là đại ca bảo sao nghe vậy.



- Lục Tích, ý ngươi ra sao?

Tân Ngũ Lang lại muốn nghe ý của Lục Tích.



Lục Tích lắc đầu:

- Chuyện này mọi người không thấy có vấn đề sao?

Thấy ba kẻ kia ngây ngây , hắn giả thích:

- Không phải ta nói chuyện rút quân, mà chúng ta và Từ Hải không hề nói chuyện gì với nhau, chỉ bằng tin đồn qua lại mà giao tình bao nhiêu năm trôi vèo một cái, ta càng nghĩ càng thấy quái.



Kỳ thực hai ngày qua Diệp Ma cũng suy nghĩ vấn đề này, qua sợ hãi và phẫn nộ ban đầu, hắn loáng thoáng cảm thấy có sự hiểu lầm trong chuyện này, nhưng không bỏ thể diện xuống được, giờ nghe Lục Tích nói thế thì gật gù:

- Đúng thế, phải nghĩ cách nói chuyện với nhau.



- Nói thế nào đây?

Tân Ngũ Lang chen ngang:

- Ngươi không dám tới chỗ hắn, hắn không dám tới chỗ ngươi thì nói chuyện cái gì?



- Để ta đi một chuyến vậy.

Lục Tích nói:

- Các vị tin ta chứ?



- Lục công tử đi được thì quá tốt rồi.

Bọn chúng không có dị nghị gì, Diệp Ma hỏi:

- Vậy chúng ta làm sao đây?



- Đành rút tiếp trước thôi.

Lục Tích thở dài:

- Cơ nghiệp tốt thế này, thật đáng tiếc.