Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 474 : Diệu kế

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Vì cảm thấy tay trắng trở về quá lỗ vốn, Diệp Ma muốn học theo Từ Hải, phái người đưa tù binh về cho Thẩm Mặc, muốn đòi tài vật, biểu thị sẵn sàng rút lui.



Thẩm Mặc cười tủm tỉm nhận lấy tù binh xong lập tức đổi sắc mặt, nghiêm khắc khiển trách Diệp Ma tham lam vô độ, sau khi chửi mắng hắn không còn mặt mũi nào, còn nói mình đã có kế sách vẹn toàn đối phó với hắn, nếu Diệp Ma không sớm ngày quy thuận, ắt chết không có đất chôn v..v..v..



Sứ giả sợ mặt tới mặt trắng bệch, cuống cuồng chạy về, Diệp Ma hỏi xong cũng kinh hãi, càng cảm thấy mình rơi vào bẫy, không dám đợi thêm một khắc, ngay trong đêm rút khỏi thành Thượng Hải.



Giặc Oa đi rồi, người dân và thương nhân trong thành Tô Châu thở phào nhẹ nhõm, nhưng làm họ thất vọng là Thẩm Mặc không tuyên bố mở lại thị bạc ti, mà bảo họ an tâm chờ đợi thêm tháng cuối cùng.



Bởi vì Diệp Ma và Từ Hải đã rút lui rồi, nhưng âm mưu của y còn chưa kết thúc, ngược lại đây chỉ là màn khởi đầu ....



~~~~~~~~~



Từng cái cây nở hoa rực rỡ, dưới ánh sóng bạc trắng, cá chép tung mình lên khỏi mặt nước, đây chính là một ngày tháng tư đẹp nhất trong đời người.



Thẩm Mặc dìu Nhược Hạm mang cái bụng lớn, ngày sinh dự kiến là cuối tháng này, Nhược Hạm đã bỏ hết mọi công việc, chỉ đợi ngày em bé ra đời nói.



- Chàng nói xem, là con trai hay con gái?

Nhược Hạm tay đỡ lưng, hỏi nhẹ.



- Đều được cả, con trai hay con gái ta đều thích. Câu này nàng đã hỏi ta tới hơn trăm lần rồi đấy.



- Vẫn thấy không đủ.

Nhược Hạm cười, lại hỏi tiếp:

- Chàng nói xem em bé sau này sẽ giống ai?



- Giống ai cũng tuyệt cả.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Ta nói này vợ ơi, câu này nàng cũng hỏi hơn trăm lần rồi đấy.

Ngày nào Nhược Hạm cũng hỏi đi hỏi lại, làm y sắp điên rồi, thầm nghĩ :" Chưa sinh con đã suốt này nói như bà mẹ già rồi."



Kỳ thực y biết Nhược Hạm vác cái bụng bầu rồi chẳng còn làm gì được nữa, nhàm chán quá mới lấy y ra để giải sầu, cho nên lời oán thán y đành nuốt vào, rồi vui vẻ mài nhai nuốt.



Thẩm Mặc dám đánh cược với bất kỳ ai, y trông mong đứa con này chẳng kém Nhược Hạm ... Vì y mong kiếm được việc cho nàng làm.



May là lúc này Thùy hoa môn mở ra, có phu nhân Quy Hữu Quang tới nói chuyện với Nhược Hạm.



Nhìn thấy Quy phu nhân như nhìn thấy cứu tinh, Thẩm Mặc đem đệm gấm trên tai rải xuống ghế đá ở bên ao nước, đỡ Nhược Hạm ngồi xuống nói:

- Hai người nói chuyện nhé, ta chạy qua bên kia làm chút việc.

Y hoàn thành giao tiếp với Quy phu nhân rồi chạy biến đi.



Thấy Nhược Hạm vẫn còn nhìn theo phương hướng Thẩm Mặc, Quy phu nhân cười:

- Nam nhân đều chẳng có kiên nhẫn, năm xưa đại ca của muội còn quyết chẳng chịu dìu ta đi tản bộ nữa cơ, cho nên quen là ổn cả thôi.

Tới đó còn thở dài:

- Hơn chín tháng này thật là khó qua nổi.



Người từng trải đều hiểu cả, Nhược Hạm mặt tức thì đỏ lên, nói lí nhí nhưu muỗi kêu:

- Đại tỷ nói đùa rồi.


- Bọn ta là gia quyến của Từ Hải , muốn chém muốn giết tùy các ngươi, nhưng bọn ta thành ma rồi, nhất định sẽ báo thù.

Vương Thúy Kiều than thầm :" Tiểu muội bị bi thương làm mất lý trí rồi." Song chỉ biết nắm chặt kim trâm, không biết sao hơn.



Ai ngờ quan quân cả kinh:

- Có đúng là gia quyến của Từ tướng quân không?



- Có gì hay ho mà giả mạo?

Vương Thúy Vân trợn mắt giận giữ.



- Đúng là đánh nhau vỡ đầu mới nhận ra người nhà.

Viên quan quân kia mặt đầy áy náy:

- Từ tướng quân đã quy thuận triều đình, gia quyến của ngài là quan thân, đúng là có lỗi quá, chúng tôi còn tưởng là giặc Oa.



Cuối cùng quan quân còn chuyên môn suất lĩnh một đội quan binh, đưa hai người bọn họ tới Ngô Giang, tụ họp với Từ Hải.



Điều này khiến cho Vương Thúy Kiều lấy làm lạ, ngoài ra còn càng tăng thêm thiện cảm với quan quân, càng thấy trượng phu nên trở thành một trong số họ.



~~~~~~~~~~



Từ Hải chính đang ở bên trong quân doanh vì kiếm thuyền qua sông mà buồn phiền.... Không hiểu sao số của hắn nó tệ như thế, hắn và Diệp Ma, Tân Ngũ Lang cùng đi tìm thuyền, kết quả là Diệp Ma tìm được một ụ thuyền người đương địa che giấu, đồng bào Nhật Bản của Tân Ngũ Lang thì phái bốn năm chục chiếc thuyền lớn tới đón hắn.



Tới giờ hai kẻ đó đều đã lên thuyền rồi, đang dọc theo sông Ngô Tung cướp bóc, chuẩn bị thế nào cũng phải kiếm được một mẻ để tránh ăn vào vốn.



Trong thời gian đó hắn cũng đưa ra yêu cầu với Diệp Ma và Tân Ngũ Lang muốn mượn một phần thuyền mình dùng, hai tên khốn nạn kia không phải không đồng ý, nhưng tham lam quát giá, thuyền lớn thuê mỗi cái 1 vạn lượng , thuyền nhỏ tiền thuê 5000 lượng, thiếu một cắc cũng miễn bàn...



Từ Hải tự biết đó là ác báo do mình không chịu chia tài vật thu được ... Nhưng số tiền kia là do Thẩm Mặc thưởng cho hắn, không phải là do cướp bóc mà có được, còn về số lễ vật, càng là đồ riêng, không muốn chia xẻ với ai hết.



Cho nên khi đó hắn thẳng thừng từ chối:" Cái này do ta đòi được, các ngươi muốn có, tới Tô Châu mà tìm Thẩm Mặc." Liền có cảnh trước đó, Diệp Ma phái người tới Tô Châu, kết quả bị Thẩm Mặc chửi mắng cho một chập.



Sau khi hay tin, Diệp Ma thống hận Từ Hải, nỗ lực tu bổ quan hệ của Lục Tích bị tan thành bọt nước ... Kỳ thực khi cái mầm thù hận đã gieo xuống, thủ đoạn giàn hòa có cao siêu đến đâu cũng chẳng tu bổ lại được, đạo lý này Thẩm Mặc hiểu, nhưng Lục Tích không hiểu.



Cho nên Diệp ma cũng không chia thuyền cho Từ Hải, hai bên không chịu lùi bước, nên vào bế tắc.



Ngày hôm đó Từ Hải đang ngồi bực bội trong trước, nghe thấy Từ Hồng hô hoán bên ngoài:

- Đại ca, tầu tẩu tới rồi.



Từ Hải không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đi ra ngoài xem, quả nhiên thấy thê tử ngày đêm mong nhớ ôm cái bụng lớn xuất hiện trước mắt mình. Từ Hải dụi mạnh mắt, đúng là không nắm mơ, vội đi nhanh tới ngoạc miệng cười:

- Thúy Kiều, sao nàng tới đây?



Vương Thúy Kiều nước mắt chan hòa sờ nắn hắn khắp từ trên xuống dưới, Từ Hải xấu hổ lắm:

- Đợi lát nữa vào trong hẵng...



Nhưng Vương Thúy Kiều vừa mở miệng, hắn liền biết mình nghĩ bậy rồi:

- Chàng không bị thương sao?

Lại Từ Hồng:

- Tiểu thúc không chết à?