Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 475 : Gặp phải ma rồi

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Bên kia cũng truyền tới tiếng hô của Vương Thúy Vân:

- Không phải chàng hôn mê à?



Hà Tâm Ẩn cười khổ:

- Đầu ta đang hôn mê đây.



- Chuyện này là sao?

Cả năm người cùng mở miệng hỏi.



Vương Thúy Vân liền đem chuyện Diệp Ma phái người lên đảo nói bọn họ bị phục kích trọng thương, muốn đón hai nàng đi gặp mặt lần cuối v.v...v... Hai nàng liền theo thuyền của Diệp Ma đến Thanh Phố, lên bờ gặp phải quan quân, kết quả thuyền bị giữ, hai nàng bị bắt làm tù binh, bấy giờ mới biết Từ Hải đã quy thuận triều đình...



- Là quân gia đưa bọn thiếp tới đây đấy.

Vương Thúy Kiều cũng nói :

- Chàng phải tạ ơn người ta bảo vệ cho tỷ muội thiếp.



- Đương nhiên, đương nhiên.

Từ Hải miễn cưỡng áp chế lửa giận, sai người mang hai nghìn lượng bạc coi như cảm tạ rồi đuổi quan quân đi.



Sau đó hai vị phu nhân được đưa vào trướng nghỉ ngơi, còn ba huynh đệ tới quân trướng.



- Thằng Vương Bát Đản đó, ta thề không đội trời chung với ngươi.

Từ Hồng rống lên, Hà Tâm Ẩn cũng hai mắt đỏ dừ gầm gừ:

- Nếu đại tướng quân không đồng ý, thuộc hạ tự đi tìm chúng tính sổ.



Cả hai phát tiết một hồi, mới phát hiện bóng lưng từ hải run run, biết rằng hắn đã nổi điên rồi .



Cùng lúc đó trong thành Tô Châu.



Vương Tích Tước đứng sau lưng Thẩm Mặc, hỏi ân sư xem phải làm sao.



- Ngươi phải tới doanh trại Từ Hải một chuyến nữa.

Thẩm Mặc đứng dậy vỗ vai hắn, ôn hòa nói:

- Phải ngươi mạo hiểm thêm một lần đúng là ta không yên tâm, nhưng chuyện quá gấp, đành làm phiền ngươi thôi.



Vương Tích Tước ưỡn ngực:

- Ân sư yên tâm, học sinh có lên núi đao biển lửa cũng không ngại.



- Tốt lắm.

Thẩm Mặc vỗ mạnh vai hắn, đưa tới trước bàn lớn, lấy một phong thư đã viết sẵn giao cho hắn, nói:

- Lần này đi phải tỏ ra thật khí thế, đem mệnh lệnh của ta truyền cho Từ Hải, phải khiến hắn cảm thụ được triều đình nổi giận, đừng tưởng rằng triều đình là chỗ từ thiện, chỉ cần kiếm lợi không cần làm việc.



- Vâng thưa ân sư.

Vương Tích Tước nghiêm trang đáp, rồi đi tới doanh trại Từ Hải truyền lời.



~~~~~~



Trong lều lớn, Từ Hải rút trường kiếm ra, toàn lực chém xuống, bổ chiếc bàn trước mặt thành hai mảnh.



Mảnh gỗ nhọn bắn tứ tung, Tử Hải quay đầu lại, mặt âm trầm nói từng chữ một:

- Từ nay trở đi, ta và tên đó ân đoạn nghĩa tuyệt.



Thấy hắn cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm, Từ Hồng và Hà Tâm Ẩn đều hết sức hưng phấn, đồng thanh ní:

- Bọn đệ đi điểm bình, tìm Diệp Ma tính sổ.



- Ài...

Ai ngờ cơn gió mạnh gặp phải hành lang dài, Từ Hải thở dài:

- Chuyện này cần phải tính kế lâu dài...



- Đại ca...

- Đại tướng quân.

Cả hai người kia đều không vui:

- Muốn chúng tôi sốt ruột chết hay sao?



- Hai vị huynh đệ khẳng định cho rằng ta thay đổi rồi, trở nên mềm yếu do dự rồi, không còn mạnh mẽ dứt khoát như xưa nữa phải không?
- Đây là một hòn đá trúng ba con chim.



- Ba con chim nào thế?

Từ Hồng mặc dù đầu óc không thông minh cho lắm, nhưng đủ để nịnh bợ.



- Thứ nhất, chiêu này đủ để có câu trả lời cho Thẩm Mặc, miễn cho y khỏi cho rằng ta chỉ biết ăn tiền không chịu làm việc; thứ hai, dọa cho hai tên Vương Bát Đản kia một vố, để cho bọn chúng biết, Từ Hải ta dù thế nào cũng không phải dễ chọc vào.

Sự ma mãnh Từ Hải thể hiện ra hoàn toàn tương phản với nét thô hào trên mặt:

- Thứ ba, chúng ta có thuyền rồi, sông Ngô Tùng sẽ thành con đường lui thênh thang của chúng ta, không sợ không về được biển lớn nữa. Lỡ chẳng may quan phủ có chơi hiểm chúng ta, các huynh đệ vẫn có thể tam thục lập kế tẩu vi thượng sách, trở về biển khơi bao la, đển xem ai làm gì nổi chúng ta nữa?



Từ Hồng hiếm khí thông minh được chút ít:

- Đại ca, nhưng mà cửa sông Hoàng Phố có thủy sư Tô Tùng.



- Yên tâm đi, thủy sư Tô Tùng mà không có Du Đại Du giống như lưới có mắt to bằng cái rổ, căn bản không ngăn được huynh đệ chúng ta.

Từ Hải nói có chút bực tức:

- Nói lại thì nếu có Du Đại Du ở đây, huynh đệ chúng ta làm sao tới được cái vũng nước đục này.



Sự thực chứng minh, năng lực tác chiến của Từ Hải chẳng hề biến mất theo hùng tâm tráng chí của hắn, quân Minh kiêng kỵ hắn là có lý do cả.



Đêm hôm sau hắn dẫn hai nghìn tinh binh, lợi dụng bóng đêm tiếp cận đội thuyền chi viện cho Tân Ngũ Lang.



Phái một đám Oa thật tới đánh lạc hướng đám Oa thật trực đêm, tay chân của Từ Hải thừa cơ lẻn lên thuyền, giết sạch đám Oa thật đang ngủ say.

Mặc dù sau đó đánh thức người Nhật Bản, nhưng bọn chúng không phòng bị, huống hồ thủ hạ của Từ Hải đều thân thủ cao siêu, kinh nghiệm phong phú, chiếm ưu thế ngay từ đầu, cho nên cuối cùng chỉ phải trả một cái giá rất nhỏ đã tiêu diệt được đám người Nhật Bản này.



Trong ánh lửa bao phủ mặt sông, Từ Hải đứng trên chiếc chiến thuyền lớn nhất, nhìn thủ hạ đem những chiến thuyền chưa bị tổn hại vào nơi nơi trú ẩn an toàn, trong lòng đầy tự hào, có những huynh đệ đắc lực này, thiên hạ không nơi nào hắn không tới được.



- Đại ca, tiếp theo chúng ta đi đâu?

Từ Hồng mặt còn vương máu tươi, vẫn chưa hết hứng, vừa rồi sư nhiều cháo ít, hắn mới giết được hai tên đã hết trò hay rồi.



- Tới Tô Châu.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ nghiêm nghị của Vương tú tài, Từ Hải tức không chỗ phát tiết :" Mẹ nó không coi ta ra cái gì!" Hắn bóp tay kêu răng rắc, oán hận nói:

- Hoàn thành được nhiệm vụ của Thẩm tri phủ, chúng ta đi đòi thưởng.

Có được thuyền, hắn thành cá xuống nước, không còn lo vấn đề đường lui nữa.



- Vâng.

Từ Hồng là hạng chỉ sợ thiên hạ không loạn, nghe thấy hưng phấn đi truyền lệnh.



Vì thế trong bóng đêm, đội thuyền quay đầu bơi về phía thành Tô Châu, Từ Hải đứng trên mũi thuyền, tính toán xem lần này đòi 50 vạn hay là 100 vạn. Sau một trận thắng lợi, toàn bộ lo lắng sợ hãi bị hắn vứt ra sau hết.



Thế nhưng tâm tình tốt đẹp của hắn chẳng duy trì được bao lâu, vì chiến thuyền phía trước dừng lại, Từ Hải cau mày hỏi:

- Có chuyện gì thế?



- Đại tướng quân, phía trước có xích sắt chặn sông, chúng ta không qua được.

Phía trước truyền tới tiếng kinh hoàng.



- Hoảng cái gì?

Từ Hải cố trấn tĩnh nói:

- Tám phần là quân Minh đề phòng bọn Tân Ngũ Lang thôi, không phải là nhắm vào bọn ta ...



Lời còn chưa dứt liền nghe thấy đằng sau có tiếng pháo vang lên, tiếp sau đó là đạn pháo rơi xuống, rồi tiếng pháo bao phủ cả vùng.



Từ Hải kinh hãi vô cùng quay đầu trở lại, chỉ thấy trong ánh sáng mặt trời tờ mờ, trước mắt toàn là lá cờ lớn thêu chữ "Du", từng chiếc chiến hạm vứt bỏ lớp ngụy trang, từ trong lau sậy xông ra...



- Du Đại Du, làm sao hắn lại ở đây được?

Từ Hải kinh hoàng la lớn, đúng là gặp phải ma rồi.



Hạm đội quân Minh thình lình xuất hiện kia bày ra đội hinh côn kích bên sườn một cách hoàn mỹ, chặn đứng đường lui của Từ Hải. Còn ở trung tâm hạm đội, trên chiếc chiến hạm cực lớn, một vị tướng quân tóc hoa râm lưng hổ eo gấu đứng uy nghi ở đó, chẳng phải Du Đại Du bị bắt đi Bắc Kinh thì còn là ai được nữa.



Thật đúng là:

Đại tướng trời sinh vốn oai hùng.

Chiến đao kề kề giắt ngang lưng

Gió thổi trống rung sơn hạ động

Cờ bay phất phới quân thù kinh.