Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 476 : Kế liên hoàn - dục cầm cố túng

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Du Đại Du có một cái ngoại hiệu, gọi là "vững như Thái Sơn", có nghĩa là trước khi tác chiến, ông ta sẽ phân tích thật tỉ mỉ tình hình địch ta, nếu như không nắm chắc, ông ta tuyệt đối không xuất kích; nói một cách khác, một khi ông ta xuất kích là đã nắm chắc phần thắng!



Trận đánh này không có gì hồi hộp nữa.



Nhưng vì sao vị danh tướng này xuất hiện ở đây, lão huynh này không phải là bị bắt mang tới kinh thành rồi sao? Tin rằng Từ Hải và các vị cũng rất muốn biết là vì sao, vậy cho ngộ kể đơn giản qua cái lớ ...



Lại nói ngày đó Du Đại Du bị bắt vào kinh thành, đưa vào đại lao Cẩm Y Vệ, mắt thấy một vụ án oan nữa sắp thành, đúng vào lúc quan trọng, đột nhiên Lục Bỉnh đứng ra.



Phải nói Lục đô đốc và Du tướng quân không thân chẳng quen, vì sao đưa tay ra vào lúc này? Từ việc ông ta xưa nay hay làm người tốt, muốn giữ cho quốc gia một vị tướng quân hiếm có; quan trọng hơn là có lời nhờ cậy từ một ai đó.



Thẩm Mặc gửi thư tới trước cả khi Du Đại Du tới được kinh thành, nội dung lá thư trên bàn Lục đô đốc rất đơn giản, là bất kể thế nào cũng xin Lục đô đốc phải bảo vệ Du Đại Du, y sẵn sàng trả mọi giá. Đưa cùng bức thư là quan phiếu 100 vạn lạng, đủ tỏ thành ý của Thẩm Mặc.



Kỳ thực Thẩm Mặc cũng không cần phải hạ mình như thế, vì Lục Bỉnh cũng cần một cơ hội để tu bổ quan hệ với y.



Trong lúc thành Tô Châu dầu sôi lửa bỏng, Lục Bỉnh lại đặt mình bên ngoài, bàng quan theo dõi chuyện xảy ra, ông ta thấy rõ được thủ đoạn thần kỳ của Thẩm Mặc, cũng nhìn rõ được địa vị của tên tiểu tử này trong lòng hoàng đế.

Hơn nữa thực lòng mà nói, ông ta cũng rất muốn quan hệ tốt đẹp trở lại với Thẩm Mặc.



Còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, Lục Bỉnh cảm thấy mình có thể lợi dụng cơ hội nữa để hòa hoãn lại quan hệ căng thẳng với Nghiêm gia, mọi người ngẩng đầu cúi đầu thấy nhau, lại chẳng ai làm gì được ai, cứ cương mãi chẳng phải là hay.



Vì thế ông ta chuẩn bị một phần hậu lễ, tới thẳng Nghiêm gia bái phỏng, lúc ấy Nghiêm Tung trực ở Trị Lư, nên nhi tử Nghiêm Thế Phiên tiếp đón thay.



Mọi người đi guốc vào bụng nhau cả, chẳng cần phải rườm lời, khách khí vài câu, Lục Bỉnh bóng gió đi vào chủ đề, đưa một xập ngân phiếu dầy tới trước mặt Nghiêm Thế Phiên, luôn miệng nói:

- Vạn sự xin nhờ Đông Lâu huynh trượng nghĩ tương trợ.

Thái độ khiêm nhường khách khí này làm Nghiêm Thế Phiên cảm thấy không quen lắm.



Nghiêm Thế Phiên không biết Lục Bỉnh muốn bày trò gì, vì sao vì tên võ tướng quan hệ xa lắc xa lơ bắn đại bác chẳng tới phí công sức như thế.

Nhưng đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, thoáng cái đã đoán ra. Mặc dù Du Đại Du và Lục Bỉnh chẳng có liên quan gì, nhưng Du Đại Du và Thẩm Mặc rồi Thẩm Mặc và Lục Bỉnh thì có quan hệ.



"Xem ra là tên tiểu tử đó rồi." Nghiêm Thế Phiên híp con mắt nhỏ lại :" Ta luôn nói y chẳng qua là tên tri phủ nho nhỏ, hoàng đế lúc cần thì dùng tạm, sau đó sẽ quên thôi. Nhưng Lục Bỉnh có thể vì y mà hạ mình thế này, xem ra chuyện hoàn toàn khác rồi." Vì thế cấp bậc Thẩm Mặc trong lòng hắn tức thì nâng lên mấy bậc liền.



Huống hồ hắn cũng có suy nghĩ tu bổ quan hệ với Lục Bỉnh, liền thống khoái đồng ý, sai người thiết yến, cùng Lục đô đốc chén tạc chén thù, quay lại như xưa.



Có được sự giúp đỡ của Nghiêm Thế Phiên, chuyện lớn đến đâu cũng chẳng là gì. Huống hồ qua một thời gian, Gia Tĩnh đế cũng đã bình tĩnh trở lại, mới nhớ ra dù sao Du Đại Du cũng là võ tướng mạnh nhất đông nam, bất kể là trận thắng hay số lượng địch giết được đều hơn xa những tướng lĩnh khác.



Giờ đang là lúc dùng người, sao có thể vì một cái tội danh vô căn cứ mà phế bỏ một viên đại tướng? Cho nên qua một phen khuyên nhủ của Nghiêm Tung, Gia Tĩnh đế không trúy cứu trách nhiệm nữa.



Hoàng đế không quản nữa thì chuyện dễ xử lý rồi, hinh bộ, binh bộ đều nằm trong tay cha con Nghiêm gia, mau chóng phối hợp đưa ra kết luận "không có chứng cứ xác thực", "phục hồi nguyên chức".



Vì an ủi Gia Tĩnh đế còn đặc biệt cho Du Đại Du thế tập, nhẹ nhàng vỗ về vài câu, lệnh cho ông ta mau chóng nam hạ, quay về tiền tuyến kháng Oa.



Du Đại Du bản tính thô hào, nhưng không hồ đồ chút nào, nguyên nhân lần này được Lục đô đốc ra tay tương trợ ông ta hiểu rất rõ, cho nên cảm phục sự giúp đỡ vô tư của Thẩm Mặc.

Song ông ta không phải là người giỏi biểu đạt, nên phần cảm kích này giấu sâu trong lòng, thể hiện nó bằng hành động.



Thẩm Mặc mời ông ta lập tức tiếp quản bộ đội, thiếp lập mai phục địch, Du Đại Du không do dự chút nào, lập tức vác đao tới đảo Sùng Minh.

Còn về phần Lưu Hiển, chỉ đành tạm chưởng quản tổng binh, hiện giờ "vợ cả" về rồi, hắn nhường vị trí ra là hợp tình hợp lý, chẳng có gì mà mất mặt.
- Hảo đệ đệ, ngu huynh còn có một việc nữa cầu đệ, mong đệ nhất định nhận lời.



- Đại ca cứ nói.

Từ Hồng đối với đại ca thì khỏi phải nói, núi đao biển lửa cũng không ngại:

- Đệ chắc chắn sẽ đồng ý.



- Đệ hãy đem những thứ này còn với cả kim quan, bảo kiếm của ta đưa tới thành Tô Châu, đích thân giao cho Thẩm đại nhân.

Từ Hải chầm chậm nói.



Nghe đại ca nói như thế, Từ Hồng không kìm được bật cười:

- Dào, đệ còn tưởng là chuyện gì chứ ...



- Ta còn chưa nói hết, sau khi đem đồ tới, đệ cũng ở lại đó một thời gian.



- Hả...

Từ Hồng trố mắt ra, mồm há hốc:

- Vậy tức là sao?



- Chính là bảo Nhị gia làm con tin.

Hà Tâm Ẩn ở bên cạnh nói:

- Đại tướng quân, để thuộc hạ đi cho.



- Dù sao đệ không phải họ Từ.

Từ Hải cảm động nhìn hắn, nhưng cự tuyệt:

- Phải thân đệ của ta đi mới bày tỏ được thành ý.

Rồi nói với Từ Hồng chết lặng tại chỗ:

- Huynh đệ không cần phải lo, chỉ cần ca ca ngày nào còn ở bên ngoài, đệ nhất định ăn sung mặc sướng, không một ai làm khó đệ hết.



- Vậy nửa đời sau đệ ngồi tù sao?

Từ Hồng mấp máy môi.



- Không đâu.

Từ Hải an ủi hắn:

- Cùng lắm chỉ là một năm, đợi ta và quan phủ làm rõ hết quan hệ, Thẩm đại nhân không lo cơm cho đệ nữa đâu...



- Vậy... Thôi được ...

Từ Hồng nói như mếu:

- Đại ca, huynh không được quên đệ đâu đấy.



- Đương nhiên là không rồi.



- Cũng đừng làm việc gì không phải với quan phủ đấy.

Tên gia hỏa này thay đổi lập trường rất nhanh, còn chưa tới thành Tô Châu đã đương nhiên coi mình thành con tin cho người ta giết mổ rồi.