Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 477 : Lập công ra mắt

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Thẩm Mặc quay về thành Tô Châu không lâu, Từ Hồng áp tải đội ngũ tới, kiểm kê qua, chưa nói tới có 50 vạn lượng bạc trắng chưa hề động tay vào, lại còn mang thêm vô số vàng bạc châu báu không đếm hết. Lại một lần nữa chứng minh một đạo lý sắt đá, đừng hòng kiếm chác gì được của Thẩm đại nhân, trừ khi y cho ngươi.



Từ Hải cứ muốn chiếm, cho nên kết quả phải trả cả vốn lẫn lãi, mà là loại nặng lãi.



Nhìn Từ Hồng quỳ dưới mặt đất, Thẩm Mặc vẫn mang nụ cười ấm áp đúng chiêu bài của mình, đỡ hắn dận, giọng đầm ấp:

- Từ nhị tướng quân yên tâm, ta không hạn chế tự do của tướng quân, muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, tất cả tùy ý.



Từ Hồng nghĩ một lúc nói:

- Tại hạ nghe lời đại ca, ở tạm đây trước.



- Vậy được.

Thẩm Mặc bảo người bên cạnh:

- Dọn dẹp viện tử Mao huynh đệ đã từng ở, chiêu đãi đúng theo tiêu chuẩn đó, hạ nhân cũng cấp tương tự.



- Mao huynh đệ là ...

Từ Hồng thận trọng hỏi.



- Mao Hải Phong.

Thẩm Mặc cười:

- Hai chúng tôi là hảo bằng hữu, có thể nói mọi chuyện, tin rằng chúng ta sớm muộn gì cũng thế.



Đối diện với Thẩm Mặc, Từ Hồng cảm thấy toàn thân phủ trong nước ấm, toàn bộ lo lắng sợ hãi trước đó đã tan chảy hết, tâm tình tức thì tốt hơn rất nhiều. Thậm chí hắn cảm thấy những âm mưu quỷ kế làm người ta ghê sợ kia nhất định là của một người khác, chứ không phải nam nhân ôn hòa nho nhã này.



Nhưng nhìn người không thể nhìn tướng mạo anh bạn Tiểu Từ ạ! Rốt cuộc đến bao giờ mới học được bài học này đây?



Quả nhiên như Từ Hải dự liệu, Từ Hồng có cuộc sống xa hoa ăn ngon mặt đẹp, có sơn hào hải vị, ngày ngày có mỹ nữ làm bạn, làm Từ nhị tướng quân thư thái vô cùng, đó gọi là vui quên lối về.



Sự thực chứng minh, hắn còn chẳng bằng anh bạn Tiểu Mao, dù sao Mao Hải Phong lúc nào cũng khắc ghi lời dặn của nghĩa phụ, không quên thu thập tình báo của quan phủ; còn Từ nhị tướng quân của chúng ta suốt ngày chỉ biết ăn chơi mê muội, hận không thể say chết bên gối mỹ nhân, điều này làm Thẩm Mặc không ngờ tới.



- Đại nhân, ngài định để cho hắn ăn chơi tới khi nào nữa?

Hôm đó, rốt cuộc Quy Hữu Quang cũng không nhịn nổi nữa, bực tức nói:

- Tên tiểu tử này mỗi này ra ngoài tiêu tốn hơn mười lượng bạc, mặc dù chúng ta có tiền, nhưng không thể để lãng phí như thế.



Thẩm Mặc yếu ớt nói:

- Ta đâu có biết cái tên tiểu tử đó là cái loại người như vậy, còn cho rằng thủ lĩnh giặc Oa từng thống lĩnh mấy nghin người, tốt xấu gì cũng phải là kẻ ra hồn một chút.

Nói rồi đặt sổ sách trong tay xuống:

- Chúng ta không cầm cự được nữa, kéo dài một ngày là thị bạc ti tổn thất cả vạn lượng bạc, gọi tên tiểu tử kia lại đây, ta phải nói thẳng với hắn.



- Vâng.

Quy Hữu Quang thầm nghĩ :" Phải làm thế từ lâu rồi." Liền đi tới "Xá tân quan" ở tiền viện, mới đi qua cửa liền nghe thấy tiếng , rên rỉ dâm dục, thì ra Từ nhị công tử đang hóa thân thành ngựa giống, tìm khoái lạc giữa ban ngày.



"Tiếc cho tấm thân khỏe mạnh..." Quy Hữu Quang người gầy gò thầm hâm mộ, liền hắng giọng nói:

- Từ nhị tướng quân, tri phủ đại nhân có lời mời.



- Chờ chút , chờ chút ...

Bên trong truyền tới giọng nói xấu hổ của Từ Hồng, sau đó là tiếng kêu hờn dỗi của nữ nhân, một lúc sau Từ nhị tướng quân y phục xộc xệch, vừa thắt đai lưng, vừa đi tới phía Quy Hữu Quang, cười áy náy:

- Xin lỗi, xin lỗi, ta dậy hơi muộn một chút.



Quy Hữu Quang nhìn mặt trời đã ngả về hướng tây, thở dài:

- Từ nhị tướng quân nên rửa mặt đi thì hơn.



- Không bẩn đâu, hôm qua mới rửa mà.

Từ Hồng xoa mặt mình, đưa tay lên mũi ngửi:

- Còn thơm lắm.



- Đó là dấu môi son...

Quy Hữu Quang chán hẳn:

- Khắp mặt đều có.


Diệp Nam thấy rất có lý, liền nghe theo lời hắn, mang Lục Tích cùng tới doanh trại của Từ Hải.



Từ Hải đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu để đón hai vị đương gia, có điều nghe bên ngoài báo chỉ có nhân vật số hai của hai bên tới, không khỏi có chút thất vọng.

Nhưng cũng đâu thể đuổi người ta về, vậy chẳng phải lộ tẩy sao? Liền cố lấy tinh thần, mời hai kẻ đó vào bàn tiệc.



Trong lúc chén qua chén lại, từ trong ngôn ngữ cử chỉ của Từ Hải, Lục Tích cảm thấy hàn khí buốt xương của Từ Hải, làm sóng lưng hắn ớn lạnh, nhưng cho dù hắn giỏi tâm kế, cũng chỉ cho rằng đối phương mới chính chủ nhưng lại chỉ có người đại diện tới, nên ra sức giải thích Tân Ngũ Lang ra ngoài đi săn, sợ làm lỡ tửu yến của đại tướng quân, nên mình lớn gan đi thay.



Từ Hải nghe thấy Tân Ngũ Lang ra ngoài săn bắn trong lòng không khỏi vui mừng, vẻ ngoài tỏ ra không có gì, hỏi:

- Đi săn? Hiện giờ khắp nơi là quan quân, còn có chỗ nào để săn bắn?



Lục Tích thản nhiên như không đáp:

- Chỉ cần bỏ công tìm kiếm thế nào chẳng tìm thấy được.



Từ Hải nghe ra trong lời hắn có hàm ý, mặt dày tươi cười nói:

- Xem ra vẫn là Lục công tử quen đường thuộc lối, nên biết nhiều chỗ.

Nói xong chỉ ra ngoài:

- Không sự công tử chê cười chứ, huynh đệ chúng tôi cũng sắp đoạn lương rồi, công tử thương tình, chỉ điểm cho một chút.



Lục Tích không nghi ngờ gì, liền nói:

- Cũng chẳng có gì bí mật cả, chỉ vì Thẩm Mặc đóng cửa thị bạc ti, rất nhiều thương nhân lỗ vốn, chỉ đành mạo hiểm. Bí mật buôn lậu ở dải Thượng Hải, nên tại hạ bảo Tân Ngũ Lang tới đó thử vận may.

Hắn còn dặn dò:

- Nếu như đại tướng quân muốn đi thì không nên dẫn theo quá nhiều người tránh đắn cỏ động rắn.

Hắn cũng muốn để hai bên có không khí hòa đảm thân thiện, cho nên mới nói thật cho biết.



Từ Hải lộ vẻ mừng rỡ, cám ơn rối rít, bảo hai tên cứ ăn uống thoải mái, bản thân vội vã ra ngoài căn dặn Từ Hồng vài câu, rồi mới quay trở lại tiếp rượu.



Hắn cố ý chuốc say, chẳng bao lâu sau Diệp Nam đã lăn kềnh ra, Lục Tích vì nguyên nhân sức khỏe mặc cho Từ Hải dụ thế nào cũng không dính một giọt rượu. Hết cách, Từ Hải chỉ đánh chuốc say chính bản thân.



Nhìn hai người Diệp Từ ngáy khò khò, Lục Tích chán nản thở dài:

- Đúng là uống rượu làm lỡ chuyện.



Từ Hải chuyến này say dữ dội, tới gần trưa ngày hôm sau mới thò mặt ra, Lục Tích sớm đã đợi tới nóng ruột giục :

- Đại tướng quân, chúng ta bàn chính sự thôi chứ?



Từ Hải cười ha hả:

- Được, vậy thì bàn chính sự.

Nói xông vỗ tay hai cái, có mấy tên thủ hạ xông ra, không nói nhiều lời trói gô cổ Lục Tích lại.



- Đừng đùa.

Thân thể của Lục Tích không thể chạm vào, người ta đụng một ngón tay lên thôi cũng đau đớn không chịu nổi, huống chi là kiểu ngược đãi thô bạo này? Hắn đau tới thiếu chút nữa ngất xỉu.

Nhưng hắn dù sao cũng từng là một kiêu hùng, từng vinh quang ngạo nghễ, hắn không kêu ra tiếng, ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Ha ha ha ha ha...



Từ Hải khó chịu nói:

- Ngươi cười cái gì? Cho rằng chủ nhân Nhật Bản sẽ tới cứu ngươi à? Cho ngươi biết, hắn đã bị Từ Hồng bắt được, đưa tới thành Tô Châu rồi.



Biến cố xảy ra, Lục Tích biết ngay Từ Hải có âm mưu gì, nên không ngạc nhiên với cảnh ngộ của Tân Ngũ Lang, biết có nói nữa cũng vô dụng, liền thở dài một tiếng:

- Thằng nhãi này không thể cùng mưu đồ việc lớn, ta đúng là có mắt không tròng.

Nói xong nhắm hai mắt lại, như pho tượng đất để người ta muốn làm gì thì làm.



Từ Hải sai người áp giải hắn ra phía sau trông coi, chuyện tiến hành thuận lợi, nhưng hắn chẳng hề cảm thấy sung sướng, nhìn theo bóng lưng Lục Tích bị giải đi, hắn đột nhiên cảm thấy có chút cô độc, hắn đột nhiên ý thức được, kỳ thực mình đang phản bội bằng hữu, cũng đang phản bội bản thân.



Mặc dù hắn chẳng ngại làm kẻ phản bội, nhưng kẻ phản bội nhất định có kết cục tốt sao? Khó nói.



Nghĩ sâu hơn, hắn phát hiện ra, sau khi bắt Tân Ngũ Lang rồi, hoàn cảnh của mình chẳng những không được cái thiện mà còn xấu đi, hôm qua còn là thế chân vạc dựa vào nhau, cho dù là Du Đại Du cũng không dám ép thái quá, đám quan quân khác chỉ có thể trơ mắt mà nhìn. Nhưng giờ chân vạc thiếu mất một thì còn đứng được không?



Không thể!