Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 480 : Hàng

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Từ Hải lại lần nữa thay đổi thái độ không hàng nữa, so với lần trước càng hợp tình hợp lý hơn, bởi vì hắn bị quan phủ ... Chính xác mà nói là bị Thẩm Mặc lừa rồi.



Đương nhiên nguyên nhân quan trọng hơn nữa là hiện giờ hắn và Diệp Ma hòa hợp trở lại, lại hợp nhất với bộ đội của Diệp Ma, lưng tất nhiên là cứng hơn, cho dù có đầu hàng cũng phải mặc cả lại.



Ví như nói sau khi qua chuyện này, cấp bậc chuyển đổi ra sao, công xá tính thế nào, các huynh đệ an bài ra sao, tương lai con hắn được ưu đãi hay không .v..v..v...

Một loạt những vấn đề trước kia không dám nhắc tới, hiện giờ cuối cùng cũng có thể đưa lên bàn đàm phán rồi.



Như lời thánh nhân nói :" Tiền vốn càng nhiều, đòi hỏi càng lớn".



Nhưng câu trả lời giành cho bọn chúng là Thích Kế Quang và Du Đại Du liên hợp phát động tấn công.

Không phải là phục kích, không phải là thủ thành, cũng không phải là thủy chiến, mà dục lục chiến giặc Oa sở trường nhất, lấy công đối công.



Trải qua hàng loạt kế hoạch kín kẽ, Thẩm Mặc một mặt dùng trăm phương ngàn kế làm suy yếu bên Từ Hải, một mặt tăng cường thực lực cho Du Đại Du và Thích Kế Quang, cuối cùng vào thời khắc này ngày 18 tháng 4 năm Gia Tĩnh thứ 37, hoàn thành nghịch chuyển thực lực hơn kém.



Kẻ mạnh, kẻ yếu đổi chỗ. Thẩm Mặc rốt cuộc đã lộ ra răng nanh và móng vuốt sắc nhọn của y.



Nhưng khi nhìn thấy Thẩm đại nhân dùng mưu kế phức tạp kín kẽ cùng chuẩn xác khó tin, chơi đùa đám người Từ Hải trong lòng bàn tay, Du Đại Du và Thích Kế Quang ngoại trừ bội phục sát đất ra thì đa phần là thấy hổ thẹn ---

Đường đường viên quan lớn tứ phẩm của Đại Minh, căn bản không cần phải khách khí với giặc Oa, sở dĩ phải vờ vịt huynh đệ với bọn chúng, tiến hành từng bước một, chính là vì thực lực của quân đội không đủ mà thôi.



Thích Kế Quang và Du Đại Du cùng với cả bộ hạ của họ thực sự đã đợi ngày này quá lâu rồi.

Từ trước tới giờ bọn họ luôn bị dày vò trong khuất nhục, bị cả Oa thật Oa giả cười nhạo, bị quan phủ triều đình chỉ trích, người dân cũng chẳng mang bất kỳ hi vọng nào với bọn họ.

Sự xỉ nhục này khắc sâu vào traong tim mỗi một quan binh ... chiến tranh đánh tới mức này, những người muốn đi lính, những người còn làm lính, đã gần như tuyệt giống hạng cặn bã làm lính chỉ để kiếm cơm rồi.



Lửa giận hừng hực thiêu đốt, nôn nóng rửa sạch tai tiếng, quan binh chiến ý tăng lên vùn vụt, nhưng bị Thẩm Mặc đè chặt, không cho phép bọn họ tùy ý hành động.

Giống như cái lò so, đã bị nén tới mức chặt nhất, lúc này y buông tay ra. Năng lượng nó bùng phất tất nhiên kinh người vô cùng.



Đám tướng sĩ như mãnh hổ thoát cũi, điên cuồng nhào bổ vào quân địch, chỉ dựa vào mỗi huyết khí sục sôi này đã đánh tan toàn bộ cánh quân bên phải của Từ Hải.



Một canh giờ sau, kết quả cuộc chiến đã có, quân Minh đại thắng. Nuốt chửng thêm cánh trái của Từ Hải, giết chết hơn sáu trăm tên. Phải biết rằng bộ hạ của Từ Hải, đều là hạng tinh nhuệ trong tinh nhuê.



Kết quả như thế làm Từ Hải không thể không thừa nhận hiện thực, mặc dù có nguyên nhân khách quan như khinh địch , mệt mỏi, nhưng hắn phải thừa nhận, bất kể từ binh lực, sĩ khí, hay là năng lực tác chiến, mình không còn chiếm được ưu thế nữa.



Trong đại trướng, Từ Hải suy sụp nói với Diệp Ma:

- Ngay cả ưu thế cuối cùng cũng không còn nữa.



Diệp Ma gật đầu, giọng chua chát:

- Mặc dù dự đoán trước, nhưng ta không ngờ rằng quân Minh lấy công đối công với ta mà còn chiếm được thế thượng phong ...



Hai têm rơi vào trầm mặc thời gian dài, bọn chúng ý thực được, cho dù mình có là Tôn đại thánh có 72 phép thần thông biến hóa, thì Thẩm Mặc đã là Phật Như Lai pháp lực vô biên, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của y. Đối thủ đáng sợ đó đã nắm bọn chúng trong lòng bàn tay, trừ đầu hàng, không còn lựa chọn nào khác.



Diệp Ma chán chường nói:

- Đại tướng quân, chúng ta hãy đầu hàng thôi.



Gân xanh trên trán Từ Hải gồ lên, hắn mím chặt môi, không nói một lời.


- Hà Tâm Ẩn?

Thanh danh Hà đại hiệp rất lớn, nên Từ Hải cũng nghe thấy, vỡ lẽ:

- Chẳng trách mấy năm qua không nghe thấy danh hiệu của hắn nữa, té ra là chạy tới bên cạnh ta.



- Đúng vậy.

Thúy Kiều gật đầu:

- Tâm chí của người ta chưa từng dao động, sao có thể nói là phản bội. Chỉ là chúng ta trúng phải kế phản gián mà thôi.



- Bọn chúng lừa nàng, nàng không giận sao?

Từ Hải trừng mắt lên.



- Mới đầu thì rất giận, nhưng Vân muội nói với thiếp một câu, thiếp liền không giận nữa.



- Câu gì?



- Muội ấy nói, hai vợ chồng muội ấy đã hoàn thành sứ mạng của gián điệp, tiếp theo là sẽ làm tròn trách nhiệm của muội muội và muội phu, toàn lực giúp chúng ta vượt qua cửa ải này.

Thúy Kiều cười khẽ.



- Lời này mà nàng cũng tin à?



- Thiếp tin, chàng nghĩ xem, bọn họ có thể bắt có thiếp, đưa thiếp rời khỏi đây, sau đó yêu cầu chàng đầu hàng, nhưng vì nghĩ cho thiếp và con, bọn họ không làm như thế, chẳng phải là đã nghĩ cho chúng ta rồi sao?



- Nàng đó...

Từ Hải yêu chiều vuốt mái tóc Thúy Kiều:

- Quá lương thiện, còn thiện hơn bồ tát.



- Tội lỗi, tội lỗi, đừng nói bừa.

Thúy Kiều chặp hai tay vào, nhưng lại không nhịn được cười:

- Nếu như thiếp là Bồ Tát, vậy chàng là hộ pháp kim cương, à không phải không phải, là Minh Sơn đại hòa thượng.



- Giỏi lắm, nàng dám trêu ta.

Từ Hải cười lớn, giả vờ cù nàng, hai vợ chồng cười đùa, đem mọi ưu sầu vứt lên chín tầng mây.



+++



Mẹ! Từ Hải có phải là người dân cùng khổ bị quan phủ ép làm cướp đâu, càng chẳng phải là ung hùng khởi nghĩa chống áp bức, hắn đi làm cướp chỉ vì muốn cướp bóc làm quái gì có hùng tâm tráng chí, làm quái gì có hoài bão, trước giờ hắn chỉ chém giết cướp bóc gian dâm đốt phá.



Em Kiều lại làm như anh hùng sơ cơ lỡ vận vậy ... Đáng lẽ nói với hắn ác giả ác báo, hiện giờ buông tay không gây tội nghiệt nữa mới đúng...

Em Kiều này đúng là không biết tốt xấu gì hết …



Mình mà đang ở chỗ đó thế nào cũng xiên cho mỗi đứa một kiếm.