Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 481 : Lần đọ sức cuối cùng

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Ngày hôm sau, Soa Thiên Bình Hải đại tướng quân Từ Hải tề danh với Vương Trực công bố với thiên hạ: Đầu hàng quan phủ vô điều kiện, tiếp nhận quan phủ chỉnh đốn, nghe triều đình xử phạt.



Tin tức mau chóng truyền đi khắp thiên hạ, bách tính đông nam nổ pháo ăn mừng, so với năm mới còn vui sướng hơn.



Nhưng có câu niềm vui của người này là nỗi buồn của kẻ khác, tin này gây chấn động với đám giặc Oa chẳng kém gì trận động đất lớn năm kia, khiến tất cả đám giặc Oa hồn siêu phách tán, gần như đồng loạt rút về hải đảo, im hơi lặng tiếng, mất đi dũng khí đối kháng với quân phủ.



Vùng đất đông nam chiến hoạn đã lâu nghênh đón hòa bình trở lại...

Mặc dù chẳng biết bao lâu, nhưng đối với người dân mà nói, được hưởng thụ một khắc yên lành nào, đã là ân điển của trời cao rồi.



Tin tức truyền tới chỗ Hồ Tôn Hiến, truyền tới kinh thành, tất cả mọi người đều không sao tin nổi.



Hồ Tôn Hiến tròn mắt há mồm, không ngờ Thẩm Mặc làm được thật; Từ các lão im lặng không nói, sau đó viết thư cho người nhà, tuyệt đối không được phép gây chuyện với Thẩm Mặc nữa, tên gia hỏa này thực sự quá nguy hiểm; Nghiêm các lão thì đôi mắt mờ đục mở to, sai người đem diễn biến sự việc kể lại tỉ mỉ, sau đó cảm thán, cái mỹ danh cao thủ âm hiểm nhất Đại Minh của mình sau này phải thoái vị nhường hiền rồi.



Còn Gia Tĩnh hoàng đế của chúng ta sau khi hay tin, liền bế quan cảm tạ trời cao, nhưng tâm tình kích động, cứ cười mãi không thôi, làm Lý Phương và Trần Hồng hộ vệ bên ngoài sởn gai ốc, thầm nghĩ :" Không phải chủ nhân tẩu hỏa nhập ma rồi chứ?"



~~~~~~~~~



Sau một trận mưa lớn, bầu trời vạn dặm không một bóng mây, không khí sáng sớm mang chợt ấm chợt lạnh đặc trưng buổi giao thời xuân hạ, làm người ta không biết phải mặc áo như thế nào.



Trên tường thành Tô Châu, cờ lớn tung bay, sau mỗi một ụ thành đều có binh sĩ cầm trong tay trường mâu, ở hai bên đường lớn cũng bố trí trạm canh phòng nghiêm ngặt, binh sĩ vũ trang toàn bộ đem người dân xem náo nhiệt ngăn cách khỏi con đường ở giữa.



Các binh sĩ đều mặc áo giáp đã được giặt rửa sạch sẽ, nắm chặt trường thương trong tay, ngẩng đầu ưỡn ngực, trong uy vũ trang nghiêm.



Dọc theo con đường lớn đi về phía bắc, đều là một khung cảnh như thế, cho tới tận sân lớn trước phủ, quan binh phổ thông biến mất, thay vào đó là năm trăm quan quân giáo úy mình mặc Xuyên Sơn Văn giáp, đầu đội mũ trụ hồng anh, vai khoác áo choàng đỏ thắm. Ai nấy đặt tay lên chuôi kiếm, đứng thẳng bất động, bảo vệ đài cao giữa quảng trường.



Chiếc đài cao uy nghi đó được lâm thời dựng lên, nhưng nhìn thấy bên trên xích vàng, móc bạc, đại đao, đèn đỏ, đèn vàng... Chẳng thiếu thứ gì, đó là quy chế chỉ thủ mục thiên hạ mới có được!



Tất cả nghi trượng còn phải đặt quanh một cán cở lớn ở chính giữa, chỉ thấy trên lá cờ màu vàng thêu kim long đó có bốn chữ "Thuận Ứng Thiên Ý"! Đó chính là ngự bút của Gia Tĩnh hoàng đế, dùng hỏa tốc tám trăm dặm đưa tới hôm qua, cục chức tạo Giang Nam phải làm gấp trong đêm, cuối cùng đã kịp dùng cho hôm nay.



Hồ Tôn Hiến suất lĩnh quan lớn văn võ đông nam ngồi ở lều dựng dưới đài, Quy Hữu Quang và Vương Dụng Cấp ở hai bên qua lại chào đón khách khữa ....



Trước đó Hồ Tôn Hiến không tin lời Thẩm Mặc, chỉ sợ đi uổng một chuyến, thành trò cười cho thiên hạ, cho nên cứ lề mề không chịu lên đường, cho tới khi Từ Hải thông cáo thiên hạ mới mừng như mở cở trong bụng, lập tức bắc thư tới thành Tô Châu. Hắn sao bỏ qua cơ hội được vinh quang như thế.



Phải biết ba vị tổng đốc tiền nhiệm trước đó, Trương Kinh, người làm tốt nhất chẳng qua cũng chỉ tiêu diệt được một phần quân Từ Hải và đánh tan tên đồng bọn Trần Đông của hắn mà thôi. Nhưng hiện giờ tên thủ lĩnh giặc Oa nổi danh không ngờ lại dẫn toàn quân đầu hàng mình.



Đây đúng là một trận đại thắng chưa từng có, Hồ Tôn Hiến dường như nhìn thấy ngày mình vùn vụt thăng tiến, lên tới nấc thang tiến vào nội các, trái tim vốn được tôi luyện tới vững như bàn thạch, không ngờ đập loạn lên không theo quy luật nào.



Hắn phải dùng nhiều tinh lực mới duy trì được vẻ ngoài điềm tĩnh của mình, nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn liếc về phía cột cờ, tiết lộ sự kích động trong lòng hắn.



Quan viên bên cạnh ai nấy mặt mày phấn chấn, tinh thần hăng hái, vừa tâng bốc ca ngợi bộ đường đại nhân không hết lời, vừa nhìn về đằng xa, nối nhau cau mày, làm ra vẻ lo lắng thay cho đại nhân, biểu hiện rất đúng chừng mực, nói:

- Sao hôm nay mặt trời lên chậm như thế? Y như rùa vậy.

Cũng có người nhìn ngó tìm kiếm xung quanh, thắc mắc:

- Sao không thấy Thẩm đại nhân đâu cả?



Mọi người bấy giờ mới phát hiện ra công thần lớn nhất kiêm địa chủ nơi này, Thẩm Mặc Thẩm Chuyết Ngôn lại không xuất hiện ở trong lán, liền có người hỏi:

- Phải chăng là đang bận rộn ở nơi khác?



Hồ Tôn Hiến cười ha hả:

- Thẩm đại nhân hôm nay song hỉ lâm môn, ông ấy sắp làm cha rồi, xin nghỉ phép với bản quan, ở nhà để đợi.



Mọi người đều cảm thấy không sao tin được, sinh con có cần Thẩm đại nhân bỏ sức ra đâu, tại sao lại vắng mặt trong đại lễ định sẵn là sẽ ghi vào sử sách này? Thế chẳng phải được không bằng mất sao?


- Chưa ạ, toàn quan đang dàn trận cách thành hai dặm.

Giáo úy đáp.



- Ha ha ha, thú vị đây.

Hồ Tôn Hiến cười nhạt:

- Xem ra tên Từ Hải này còn có chút chưa cam lòng.

Nói rồi vịn lưng ghế thong thả đứng dậy:

- Đi nào các vị, chúng ta lên tường thành xem sao, tên gia hỏa này định bày cái trò gì đây.

Rồi dẫn các quan lên tường thành.



Lên thành lâu rồi, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy từng hàng giặc oa giáp trụ sáng loáng, đao thương cờ xí rợp bóng dưới ánh mặt trời, nhìn không thấy điểm cuối. Từ xa xa thấy đám quan viên xuất hiện ở trên tường thành, đám giặc Oa đồng thành quát lớn :" Hây" Kiến cho đám đại nhân tim đập chân run, không ít ngài phải vịn vào tường thành mới đứng vững được.



Hồ Tôn Hiến kỳ thực cũng sợ khiếp vía, thầm nghĩ :" Xem ra muốn chơi một trận thật rồi." Nhưng dù sao hắn cũng là một bậc anh hào, gặp nguy không loạn, trấn tĩnh nói:

- Các vị cứ yên tâm, thành Tô Châu tường cao hào sâu, lương thực sung túc, trong thành có trăm vạn dân, ngoài thành có đại nhân tiếp ứng, nhất định không sao cả.

Đám đại nhân mới hơi yên lòng.



Nhìn một đội kỵ binh ở phía đối diện phóng tới, Hồ Tôn Hiến nhỏ giọng hỏi tên đội trưởng:

- Gọi Thẩm Mặc tới chưa?

Đội trưởng đáp:

- Sắp tới ngay thôi.



Hồ Tôn Hiến gật đầu, lẩm bẩm bằng giọng không thể nghe thấy:

- Lần này lớn chuyện rồi, bản quan không thể ....

Hắn dừng lại nửa chừng, nhưng ý tứ đã biểu đạt rất rõ ràng, không có gì nhầm lẫn hết ... Không thể nhận xui xẻo thay cho Thẩm Mặc.



Giọng hắn tuy nhỏ, nhưng mấy tên thuộc hạ tâm phúc bên cạnh đều nghe thấy rõ ràng, đều gật gù tỏ ý đã hiểu.



Lúc này đội kỵ binh kia đã tới tầm bắn trước thành, đại hán đi đầu cưỡi một con ngựa đỏ, chỉ thấy hắn gìm cương ngựa, hai vó tuấn mã dựng đứng trên không, hí vang một tiếng, đứng khựng lại.

Đám thiết kỵ giặc Oa đằng sau cũng dừng theo, tên nào tên nấy mặc giáp đen, tay đặt lên vũ khí, mặt lạnh lùng, ẩn chứa sát khí.



- Kẻ ngoài thành là ai?

Có câu thua người không thua trận, hay nói cách khác "vịt chết còn mạnh miệng", quan binh trên tường thành tất nhiên không thể cả mồm miệng cũng thua được.



Tên đại hán đi đầu đội mũ phi ngư, mình mặc hoàng kim giáp, hông đeo kiếm lớn, giọng như chuông đồng:

- Ta chính là Soa Thiên Bình Hải đại tướng quân Từ Hải, tới xin hàng, mau mau mở cửa thành.



Các vị đại nhân trên thành nhìn hơn trăm tên kỵ sĩ nghiêm trận chờ đợi, lại nhìn hơn vạn quân đội ở phía sau, thầm nghĩ :" Mẹ nó, không phải là lừa mở cửa thành, thừa thế tấn công chứ?"



Hồ Tôn Hiến sắc mặt trở nên nghiêm trọng, trước đó hắn biết cuộc so tài giữa Từ Hải và Thẩm Mặc chỉ vẻn vẹn ở trên giấy tờ báo cáo, không biết cái nào là sự thực, cái nào là bịa đặt, cho nên không phán đoán được ý đồ của Từ Hải, đành hỏi lần nữa:

- Thẩm Mặc tới chưa?



Thị vệ trưởng quay đầu lại nhìn, đáp:

- Đã thấy từ đằng xa, sắp tới nơi rồi.



Hồ Tôn Hiến mới hơn buông lòng một chút, trầm giọng nói ra ngoài thành:

- Ta là tổng đốc đông nam Hồ Tôn Hiến, tôn giá là Từ Hải sao?



Đối với vị tổng đốc đông nam uy danh hiển hách này, Từ Hải không dám xem nhẹ, ôm quyền dung giọng khâm phục nói:

- Ngưỡng mộ uy doanh đại soái từ lâu, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền.