Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 482 : Lần đọ sức cuối cùng (2)

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Hậu viện phủ nha Tô Châu, nha hoàn bà đỡ cầm chậu nước khăn lông ra ra vào vào, cảnh này đã liên tục một canh giờ rồi, Thẩm Mặc và hai vị lão gia tử còn cho rằng gặp phải ca khó sinh, nhưng Nhu Nương đi ra nói, tất cả đều bình thương, chỉ không dễ sinh thôi.



Ba người đang sốt ruột chờ đợi thì Thiết Trụ ở ngoại vội vã đi vào, ghé tai Thẩm Mặc thì thầm vài câu.



Thẩm Mặc cau mày, mắng nhỏ bằng giọng Thiệu Hưng:

- Cái tên ngu xuẩn Từ Hải này! Ta thấy đầu hắn bị kẹp vào cửa rồi.



- Bộ đường đại nhân mời ngài mau mau tới thành lâu.

Thiết Trụ nói khẽ.



- Không đi, ta phải ở đây cùng lão bà.

Thẩm Mặc vung tay lên, hậm hực nói:

- Cho cái tên ngu xuẩn đó chết quách đi, ta mặc kệ hắn.



- Chuyết Ngôn, phải bình tĩnh, đừng giận dỗi.

Ân lão gia nghiêm giọng nói:

- Con ở đây cũng không được việc gì, cứ mau đi xử lý chính sự đi, ở đây có bọn ta ròi.



Thẩm Hạ cũng lo lắng nói:

- Liệu có chuyện gì không? Đi mau đi.



Thẩm Mặc cắn chặt môi dưới, sắc mặt biến đôi liên tục, có chút bực tức đi lại quanh sân.



Hành động cực kỳ ngu xuẩn này của Từ Hải sẽ đem lại rắc rối không đếm hết, như thế nhất định sẽ lưu lại ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ, trong lòng quan viên và Hồ Tôn Hiến có ấn tượng kẻ này khó khống chế, không sửa được tính giặc cướp. Ảnh hưởng lớn tới việc an bài cho hắn sau này, hoặc xử lý về sau.



Tới ngay cả hạng thổ phỉ si mê chiêu an, mong mỏi lập công lao hiển hách của triều đình như Tống Giang còn không tránh khỏi được ban một chén rượu độc, huống chi là với loại thái độ này của Từ Hải.



Thẩm Mặc rất muốn buông tay bỏ mặc, nhưng y biết không thể làm như thế, một khi kế hoạch được định ra, y chỉ còn cách chấp hành, bất kể gặp phải bao nhiêu khó khăn cũng phải khắc phục, nếu không bao nhiêu công sức còn ý nghĩa gì nữa, thay đổi được cái gì nữa?



Nghĩ tới đây y mới hít sâu một hơi nói:

- Được rồi.

Quay đầu lại nhìn vào trong phòng sinh, đột nhiên nói lớn:

- Nhược Hạm, chúng ta cùng cố gắng nhé! Đều phải thành công đấy.

Xong thi lễ với hai vị lão nhân gia, xoay người đi ra ngoài.



- Đại nhân, thuộc hạ chuẩn bị ngựa, như thế sẽ nhanh hơn.

Tam Xích đuổi theo nói.



- Chuẩn bị kiệu.

Bước chân vội vã của Thẩm Mặc dần chậm lại, nói:

- Quan văn không được cưỡi ngựa trong thành, đó là quy củ.



- Giờ là lúc nào rồi còn để ý tới quy củ đó.

Tam Xích tròn mắt.



- Đầu có thể rơi, quy củ không thể loạn.


- Tự ngươi thấy thế nào?

Thẩm Mặc hỏi ngược lại.



Qua một thời gian trầm mặc ngắn ngủi, hai gối Từ Hải không ngờ dần dần cong xuống, quỳ trên mặt đất bụi bặm, cúi cái đầu luôn ngẩng cao, hắn nhận thua rồi, thua tâm phục khẩu phục, nói:

- Từ Hải xin hàng, mặc đại nhân xử trí.



Soa Thiên Bình Hải đại tướng quân không ngờ lại quỳ gối với kẻ đối đầu sống chết của mình! Điều này làm người ta há miệng tới trật khớp cằm...



Quỳ lễ tức là sao? Ai nấy đều hiểu.



Yên tĩnh một lúc, hơn trăm trên hộ vệ của Từ Hải lần lượt xuống ngựa, đằng xa hơn từng hàng từng hàng giặc Oa cũng như lúa bị liềm cắt, từng mảng từng mảng quỳ xuống.



Gần như trong chớp mắt, trước mặt Thẩm Mặc đã không còn một ai đứng nữa.



Hồ Tôn Hiến đứng trên tường thành có chút vui mừng, lại có ghét ghen tị, hắn cảm thấy lúc này phải là mình đứng ở chính chỗ Thẩm Mặc mới đúng.

Có điều nghĩ lại, mình chẳng bỏ công sức gì mà có được công lao lớn như thế, còn gì không hài lòng nữa? Huống chi trước giờ mình chưa từng đánh thắng Từ Hải, đối với một tên gia hỏa chỉ tôn thờ kẻ mạnh mà nói, hắn chưa chắc đã nể nang gì mình.



Nghĩ như thế hắn liền thấy bình thường trở lại.



~~~~~~~~~



Đáng nhẽ theo lẽ thường mà nói, tiếp theo đó Thẩm Mặc phải đỡ Từ Hải lên, nói những lời thối không sao ngửi nổi như "chúng ta hãy cùng ra sức vì triều đình" v...v..v... Gì đó, rồi hai người nắm tay nhau cùng vào thành.

Nhưng Thẩm Mặc không làm như thế, y còn muốn cho đám thủ hạ ngang ngược bất thuần của Từ Hải một bài học cuối cùng.



Vì thế y chậm rãi đưa tay phải ra ... Đặt lên đầu Từ Hải. Tất cả mọi người trên thành dưới thành đều kinh sợ, cả đời bọn họ không sao quên được cảnh khó tưởng tượng đó, chỉ thấy vị đại nhân xuất thân văn trạng nguyên, một tay cầm cái đầu người be bét máu, một tay khẽ đặt lên đầu Từ Hải.



Trong lòng mọi người đột nhiên nảy ra một câu nói: Dùng thủ đoạn sấm sét, mang lòng dạ Bồ Tát.



Thẩm Mặc vẫn đặt tay lên đầu Từ Hải, Từ Hải không nhúc nhích, mặc cho y đặt lên, nghe Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Ngươi dẫn giặc Oa xâm lấn, gây hại cho quốc gia bao năm, hại cho bao nhiêu người nhà tan cửa nát? Vốn đây là tội không thể tha thứ, nhưng hôm nay hoàng ân lồng lộng, nếu có cơ hội quy thuận, thì ngươi phải trân trọng lấy nó, sau này lập công chuộc tội, đừng có làm ác lần nữa, ngươi đã nhớ chưa?



Giống như, giống như ... Người cha giáo huấn đứa con mắc sai lầm vậy.



Mọi người nhìn tới chết lặng, Từ Hải càng cúi đầu thấp hơn, nghe hắn nới lớn:

- Tội dân nhớ kỹ rồi, sau này sẽ an phận thủ thưởng, tranh thủ lập công chuộc tội.

Tên thủ lĩnh giặc Oa hung danh vang dội này qua một loạt cuộc so đấu, cuối cùng đã bị chinh phục hoàn toàn.



Thẩm Mặc lúc này mới đem đầu người ném vào lòng hắn, mỉm cười nói:

- Mau đứng dậy đi, vào thành tham gia nghi thức, phải cung kích với bọn họ hơn nữa, qua được cửa ải này đã rồi hẵng hay.



Từ Hải gật đầu:

- Tạ hạ biết rồi.

Liền sai đại quân trú đóng ngoài thành, chỉ dân theo trăm tên hộ vệ, theo Thẩm Mặc vào thành.