Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 483 : Cho một cơ hội

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Thẩm Mặc rốt cuộc vẫn không tham gia nghi thức nhận hàng, hôm nay y đã quá đủ nổi bật rồi. Hơn nữa còn thớ tới Nhược Hạm trong nhà, hận không thể chắm cánh bay về, không muốn lãng phí lấy một giây, liền cưỡi ngựa phòng thẳng về .. Lúc này y mặc kệ hết thể thống với chả quy củ.



Về tới phủ nha, xoay người xuống ngựa, hỏi Tam Xích đi tới đón:

- Sinh chưa?



- Vẫn chưa.



- Vào mau đi.

Thẩm Mặc vừa nói vừa chạy vào hậu viện, đây là lần đầu tiên y chê phủ nha của mình quá rộng, chạy tới Thùy hoa môn đã mệt tới không đứng thẳng nổi nữa, chính đang vịn lấy cửa thở hồng hộc, liền nghe thấy bên trong sân có tiếng trẻ con khóc oa oa, lòng ý thả lỏng, ngồi phịch xuống đất.



Liền nghe nha hoàn bên trong phòng mừng rỡ reo lên :

- Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia có một vị tiểu công tử.



Thẩm Mặc vui sướng nhảy dựng lên, tức thì khôi phục lại sức lực, hét toáng lên:

- Ta có nhi tử rồi.



Lời còn chưa dứt, lại nghe nha hoàn bên trong nói:

- Đừng vội, vẫn còn ....



- Vẫn còn nữa à?

Thẩm Mặc đột nhiên hơi ngô ngố:

- Còn cái gì nữa thế?



- Thằng ngốc ạ, vợ của ngươi có bào thai song sinh.

Ân lão gia thương con nói:

- Ngươi muốn làm khuê nữ của ta mệt chết à?



Thẩm Mặc mừng rỡ cứ đứng đó cười ngây ngốc:

- Không có, con chỉ giỏi bơi lội chút thôi.



Ân lão gia chẳng hiểu y nói điều điên khùng gì, cho rằng y mừng tới ngốc rồi, cười mắng:

- Còn đứng ngẩn ra đó làm cái gì? Không mau mau vào đi.



Thẩm Mặc lắc đầu:

- Trên người con hiện giờ dính sát khí không thể vào được, con phải đi tắm rửa thay y phục cái đã.

Nói xong vội vàng chạy đi, không bao lâu sau quay trở lại đã đổi thường phục, đầu tóc vẫn còn ướt, hiển nhiên là vừa mới tăm xong.



- Đúng là lịch sự quá đấy.

Thấy y như thế, Ân lão gia trêu:

- Thử đoán xem sinh một nam hài nữa hay là một nữ hài.

Thì ra lão nhị của nhà họ Thẩm không chịu đợi cha quay về đã chui ra rồi.



- Thế nào cũng được.

Thẩm Mặc cười khì khì:

- Tốt nhất là một trai một gái, như vậy Nhược Hạm không cần khổ cực nữa.



- Lần nay con sai rồi.

Ân lão gia lắc đầu cười:

- Là hai thằng tiểu tử thối.



- Thế sao?

Thẩm Mặc cuống lên chạy vào trong phòng, đi được nửa đường lại quay đầu hỏi:

- Phải rồi, cha con đâu?

Người bình thường bị y "hỏi cha tìm cha" làm cho hồ đồ, nhưng Ân lão gia không bình thường. Ông ta hiểu Thẩm Mặc đang hỏi Thẩm Hạ, không che dấu được hâm mộ chỉ ra ngoài cửa:

- Biết hai đứa đều là con trai, cha con đã chạy đi mất rồi. Gọi thế nào cũng không quay lại.



Tam Xích ở bên cạnh nói:

- Đại nhân cứ yên tâm, Thiết Trụ đã đi theo rồi.



- Ừ, cha ta chắc mừng lắm đây.

Thẩm Mặc liền chạy vào phòng sinh, đám nha hoàn bà đỡ ùa tới xin y phần thưởng, Thẩm Mặc cười toét toét:

- Có hết, có hết, ai cũng có, lát nữa cứ đòi Tam Xích ấy.

Rồi đuổi bọn họ ra ngoài.
Còn đông nam có thể điều động binh lực cũng chỉ hơn mười vạn, còn phải phòng thủ hai tỉnh, căn bản là không thể dùng vũ lực đối phó.



Vậy có thể dùng kế sách như với Từ Hải để đối phó với Vương Trực không?

Tới ngay cả Thẩm Mặc cũng mang không hi vọng đó, bởi vì Vương Trực không phải hạng võ phu ngu xuẩn như Từ Hải, hắn đã xông pha mấy chục năm rồi, bản thân cũng lắm mưu nhiều kế, giảo hoạt vô cùng, không bị hắn lừa đã phải thắp hương khấn vái rồi, ai còn dám đi lừa hắn? Cái đó còn khó hơn bắc thang lên trời.



Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, Vương Trực và Từ Hải có sức ảnh hưởng hoàn toàn khác nhau, Từ Hải hoàn toàn không có phong phạm lão đại, ngoài chém và giết thì chẳng có gì, sức ảnh hưởng có hạn, giết hắn cũng không để lại di chứng.

Nhưng có tới mấy chục thế lực chịu sự kiềm chế của Vương Trực, nếu như không còn hắn nữa, bọn chúng sẽ nhảy vào xấu xé đông nam.



Có một nhân vật giết không được hàng phục không xong, đại nghiệp của Hồ Tôn Hiến vĩnh viễn không nhìn thấy được ngày thành công.



~~~~~~



Đối diện với Hồ bộ đường tâm tình kích động, Thẩm Mặc đầu óc xoay chuyền cao tốc, cuối cùng chậm rãi lên tiếng:

- Bộ đường đại nhân nói rất hay, vua hải tặc không phải là Từ Hải, mà là Vương Trực! Ti chức dám nói chắc, nếu như giết Từ Hải là vĩnh viễn mất đi khả năng tiêu diệt Vương Trực.



- Tiêu diệt Vương Trực?

Ánh mắt Hồ Tôn Hiến rốt cuộc xuất hiện dao động.



Đột nhiên hắn vứt ra mệnh lệnh "tiêu diệt Từ Hải" làm Thẩm Mặc trở tay không kịp, nhưng không hổ danh là Thẩm lục thủ, chớp mắt một cái nghĩ ra đối sách, đó là khao khát tiêu diệt Vương Trực của Hồ Tôn Hiến.

Có câu bắc giặc phải bắt vua trước, như Thẩm Mặc nói, Từ Hải chẳng qua chỉ là một viên mãnh tướng, Vương Trực mới là vua hải tặc có ý nghĩa quyết định.



Nhưng Hồ Tôn Hiến không phải là kẻ dễ dàng tin người khác, sau kích động ngắn ngủi, hắn nhanh chóng khôi phục lại thái độ cố chấp:

- Lão đệ từng nói với ta, Vương Trực không thể chết, hắn mà chết thì đông nam đại loạn. Hiện giờ lại nói muốn tiêu diện Vương Trực, Chuyết Ngôn, con người nói phải có trách nhiệm.



Thẩm Mặc cay cú, thầm nghĩ :" Ngươi mới là tên gia hỏa nói lời không giữ lấy lời, thế mà còn mặt dày đi giáo huấn người khác!" Nhưng y đã có tính toán trong lòng rồi, tự tin nói với giặc Oa:

- Muốn tiêu diệt giặc Oa, đúng là không thể giết Vương Trực, nhưng không giết Vương Trực, không có nghĩa là không thể tiêu diệt giặc Oa.



Hồ Tôn Hiến nghe tới hồ đồ cả rồi, nhưng trong lời của Thẩm Mặc rõ ràng là có yếu quyết, không thể giữ bình tĩnh được nữa, cười khổ trách:

- Chuyết Ngôn, sao đệ nói vòng vo như thế? Rốt cuộc là có ý gì, không nói thẳng được à?



- Ý tứ của ti chức là .... Dụ Vương trực lên bờ là đại sự ắt thành.



- Dụ lên bờ?

Hồ Tôn Hiến hơi hiểu ra ý tứ của Thẩm Mặc rồi, hỏi nhỏ:

- Ý của đệ là, muốn bắt thiên tử lệnh quần hùng?

Hắn bật cười:

- Ta chỉ ví dụ thôi đấy nhé.



Thẩm Mặc không để ý, gật đầu nói:

- Bộ đường anh minh.



- Làm sao thành công được.

Hồ Tôn Hiến hứng thú hỏi:

- Nếu mà có thể triệu tập được hắn tới, ta đã chẳng cần rầu rĩ ... Không giấu gì đệ ta sớm có chủ ý rồi, thư khuyên hàng đã viết hơn mười cái, nhưng đều như ném bùn vào biển, bặt vô âm tín.



- Cái này cần lựa bệnh bốc thuốc.

Thẩm Mặc cầm chén trà lên, khôi phục dáng vẻ ôn hòa như ngọc, cười khẽ:

- Từ Hải là tên võ phu, cho nên chỉ thích mềm không thích cứng; Vương Trực là kẻ gian giảo, phải có cả cứng lẫn mềm ... Trước kia chúng ta mềm đủ rồi, nhưng lại không cứng nổi, cho nên không có cách nào làm hắn bận lòng, nói gì cũng chỉ uổng phí.

Y nói như thế đã là nương nhẹ lắm rồi, vì kế sách của Hồ Tôn Hiến chính là thứ vứt đi.



Hồ Tôn Hiến quả nhiên đỏ mặt, hỏi:

- Vậy làm sao mới có thể cứng được?



- Vốn thì không có cách nào, nhưng hiện giờ có một đại tướng, đủ gánh vác trọng trách này, thực sự là cơ hội trời ban.



- Viên đại tướng nào?

Hồ Tôn Hiến mừng rỡ, chớp mắt cái là đoán ra:

- Lão đệ nói Từ Hải à?



- Bộ đường anh minh!

Thẩm Mặc gật đầu:

- Chính là người này.