Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 484 : Tính cho tương lai

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Thấy Thẩm Mặc gật đầu, Hồ Tôn Hiến lại lắc đầu:

- Dưới trướng của ta còn có những viên mãnh tướng như Lô Thang, Nhâm Hoàn, Lưu Hiển, Du Đại Du, không tới mức dùng một tên giặc Oa đánh dẹp thiên hạ.



- Nhưng bọn họ không hiểu thói quen hành động của giặc Oa, không biết phương thức gây án của chúng. Cũng không hiểu thế lực ở ngoài biển của Vương Trực, cho nên chỉ có thể bị động phòng ngự, không thể chủ động xuất kích.

Thẩm Mặc hai mắt tỏa sáng, nói:

- Nhưng Từ Hải thì khác, bản thân hắn xuất thân hải tặc, lại có quan hệ dây mơ rễ má với Vương Trực, có thể nói là hiểu tận gốc Vương Trực, nếu như chúng ta phái hắn đi đối đầu với Vương Trực, ắt có thể làm ít ắt nhiều.



- Chuyết Ngôn, Từ Hải là kẻ tráo trở hết sức, đệ hẳn là phải hiểu hơn bất kỳ một ai.

Hồ Tôn Hiến cau mày nói:

- Đệ có dám nói là không thả hổ về rừng không?

Rồi ngữ khí nặng hơn:

- Chẳng may hắn lại phản, thì không phải là vấn đề mất mũ ô sa đâu.



Lời khuyến cáo của Hồ Tôn Hiến, thậm chí là lời cảnh cáo, làm Thẩm Mặc lại chìm vào trong trầm ngâm, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên nói:

- Để đệ đi nói chuyện với hắn.



Hồ Tôn Hiến gật đầu, nghiêm nghị nói:

- Là bằng hữu, ta nhắc nhở đệ, chỉ giết Từ Hải đi, mới có trăm lợi mà vô hại với đệ, còn để hắn sống thì... Hậu hoạn vô cùng.

Nhìn Thẩm Mặc với vẻ không sao hiểu nổi:

- Chuyết Ngôn, đệ hà cớ gì phải khổ sở như thế?



Thẩm Mặc gật đầu:

- Cảm tạ bộ đường cảnh báo, ti chức biết mình đang làm gì.



- Ài.

Hồ Tôn Hiến thở dài:

- Sớm muộn gì đệ cũng các cả mình vào....



~~~



Từ Hải không tham gia vào tiệc ăn mừng trong nha phủ, bởi vì hắn cảm thấy địch ý và khinh bỉ rõ ràng, hiển nhiên những người thuộc chính quyền đó không tiếp nhận hạng dị loại như hắn.



Bất chấp quân quân ngăn cản, hắn dẫn theo một trăm huynh đệ rời khỏi thành Tô Châu, trở về thôn Thượng Long nơi đại quân đồn trú, Từ Hồng đưa hắn vào một trạch viện của đại hộ trong thôn, chỉ thấy nơi này tường phấn ngói đỏ, cỏ hoa tươi tốt, tinh tế ưu nhã, xóa tan đi uất ức mà hắn phải chịu hai ngày qua.



- Đại ca, nơi này đệ chuyên môn an bài cho huynh và tẩu tẩu ở đấy.

Từ Hồng cười;

- Sao, không tệ chứ?



- Ừm...

Từ Hải lơ đễnh gật đầu, không che giấu được sát khí ngùn ngụt trong lòng.



Thấy vẻ âm trầm trên mặt đại ca, Từ Hồng lo lắng hỏi:

- Đại ca sao vậy? Tên Thẩm Mặc kia lại bày ra trò quỷ gì à?



- Phu nhân của y sinh nở, cho nên hai ngày qua chẳng hề gặp được y.

Từ Hải lắc đầu:

- Là do đại ca hai ngày qua giao thiệp với đám quan lớn kia, phát hiện ra.. Hầy, bọn chúng căn bản không coi chúng ta là người.



Trong lúc nói chuyện, hai huynh đệ đã tới được đại sảnh, ở đó có một tên hán tử mặt rỗ đang ngồi đợi, không ngờ chính là Diệp Ma mà hắn hiến thủ cấp lên.



- Sao rồi đại tướng quân?

Diệp Ma đứng dậy đón:

- Quan phủ an bài chúng ta ra sao?



- Không biết, bọn chúng chỉ bảo chúng ta đợi ở đây, nói còn phải nghiên cứu.



- Vậy lương thực thế nào cũng phải cấp trước chứ?

Diệp Ma hỏi:

- Các huynh đệ phải ăn cơm mà.



Từ Hải hổ thẹn lắc đầu:

- Cũng không có,



- Vậy rốt cuộc ngươi đi làm cái gì?
- Không dám dối gạt đại nhân, tại hạ là Diệp Ma.

Diệp Ma đã hiểu ra rồi, dưới tình hình như thế này Thẩm Mặc còn thân chinh tới đây, thành ý không cần phải nói nữa, nhất định là muốn giúp đỡ bọn chúng, cho nên quyết thẳng thắng luôn, để bản thân "sống lại" :

- Không phải là đại tướng quân định lừa gạt ngài, mà vì huynh đệ tình thâm, không nỡ giết tại hạ, cho nên mới dùng cái kế "thay mận đổi đào" này.



Lúc này Từ Hải cũng tỉnh ra, quỳ bên cạnh Diệp Ma nói:

- Đại nhân, Từ Hải biết tội nghiệp mình lớn, chết không đủ bù, nếu ngài có thể cho hơn vạn huynh đệ đường sống, tại hạ nguyện tự trói lên kinh, chịu hình phạt tùng xẻo.



- Hãy để ta đi.

Diệp Ma tranh phần:

- Ta sẵn lòng chết thay đại tướng quân! Đổi lấy bình an cho huynh đệ...



Nhìn hai tên đó tranh giành nhau được chết, Thẩm Mặc cười nhạt, mắng:

- Đừng diễn trò nữa, chẳng tên nào muốn chết lại còn làm ra vẻ hảo hán.



Hai tên bị nhìn thấu tâm tư, xấu hổ ngượng ngập nói:

- Xin đại nhân cứu cho.



- Nói thật với các ngươi nhé.

Thẩm Mặc thở dài:

- Thái độ của triều đình với các ngươi luôn nằm ở giữa giết và không giết, các vị đại nhân tranh luận dữ dội, cho nên cuối cùng đồng ý chiêu an là bởi vì ta đảm bảo, lấy tính mạng gia đình ra cam đam các ngươi sẽ luôn trung thành với triều đình, không làm chuyện xấu nữa.



Hai tên nghe thế sắc mặt biến đổi, vừa cảm kích vừa rối loạn:

- Nói như thế, không chừng lúc nào đó thánh chỉ hạ xuống, đầu chúng tôi vẫn chuyển nhà?



- Điều này phải xem chính bản thân các ngươi.

Thẩm Mặc chân thành nói:

- Cổ thoại nói, chim hết cất cung, thỏ chết chó vào nồi, các ngươi đã nghe qua chưa hả?



- Đương nhiên nghe rồi, vừa xong chúng tôi còn cảm thán với nhau.

Từ Hải nói.



- Vậy chúng ta xét câu này theo chiều ngược lại.

Thẩm Mặc cười:

- Chỉ cần chim mãi không hết, cung sẽ luôn ở trên tay; thỏ vẫn còn đó, chó sẽ được nuôi mãi. Các ngươi có hiểu không hả?



Hai tên nhìn nhau, rồi cùng hỏi:

- Ý tứ của đại nhân là, chúng tôi nhất định phải có ích cho triều đình mới giữ được tính mạng?



- Hiện giờ mà xét thì là như thế.

Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Nếu như các ngươi muốn, ta có thể chỉ các ngươi một con đường sáng.



- Nhưng sớm muộn gì cũng có ngày thỏ hết chim chết, tới lúc đó chúng tôi biết làm sao?

Hai tên này không quá ngu xuẩn.



- Ta tặng các ngươi bốn chữ.

Thẩm Mặc nói khẽ:

- Ghé tai lại đây.



Hai tên liền đưa tai tới gần, chỉ nghe Thẩm Mặc dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy nói:

- Cầm ... Binh... Giữ .... Mình.



Bốn chữ này từ miệng một viên mệnh quan triều đình nói ra hoang đường tới tột độ, cả hai tên cứ trố mắt ra nhìn y, không tin vào lỗ tai mình.



Thẩm Mặc ngồi yên tại chỗ, đôi tay trắng trẻo đặt lên vai hai tên:

- Lời ngày hôm nay, các ngươi nhớ kỹ trong lòng cho ta, không được nói với bất kỳ ai.



Hai người gật đầu, mở to mắt, nghe Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:

- Các ngươi tự thấy mạng mình sớm tối khó giữ, ta há chẳng phải như vậy sao? Có câu là làm bạn với vua như chơi với hổ, các ngươi nhìn xem, thủ phủ đại thần các triều, có mấy ai được an lành khi về già? Càng đừng nói quan viên lục bộ, trọng thần một vùng. Muốn sống thọ ở cái nơi mà một lời hoàng đế quyết định sinh tử này, được thôi, cứ cả đời làm rùa rụt đầu rụt cổ, đảo bảo thọ lớn, nhưng như thế có lợi gì cho nước cho dân?



- Thẩm Mặc ta bất tài, cũng muốn làm những việc vì dân vì nước, nhưng nếu làm việc thì sẽ phải đắc tội với người ta, phải nịnh bợ quyền quý.

Thẩm Mặc cười tự trào:

- Không giấu gì các ngươi, vì để thị bạc ti có thể vận hành an ổn, riêng tiền bạc lễ lạt đâu phải chỉ có trăm vạn? Còn cả chiêu an các ngươi cũng tổn hại cực lớn cho thanh danh của ta, hiện giờ ta bề ngoài vẻ vang, sau lưng hung hiểm. Nói không chừng tới lúc nào đó tan nhà nát cửa, ta suy nghĩ cho tương lai bản thân cũng là hợp tình hợp lý.