Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 486 : Khó có lời giải

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


-Được.

Thẩm Mặc ra lệnh:

- Làm theo lời hắn.



Thuyền đội của Diệp Ma quả nhiên không đi theo, nhìn hai con thuyền nhỏ một trước một sau rời khỏi thôn Thượng Long.



Khi thuyền sắp vào Thái Hồ, Lục Tích lệnh thủ hạ dừng thuyền, nói với Thẩm Mặc:

- Đưa thuyền vào gần đây.



Thẩm Mặc sai thuyền tới gần, Lục Tích lại nói:

- Ngươi tự qua đây mà ôm hắn về.

Nói xong lắc lắc đèn trong tay:

- Đừng giở trò, nếu không mọi người cùng chết hết.



- Được, ngươi cũng đừng giở trò.

Thẩm Mặc gật đầu, theo lời đi tới, hộ vệ của y giơ cung lên, nhìn chằm chằm Lục Tích, có chút hành động khác lạ là cho hắn thành nhím.



Thẩm Mặc tới bên Lục Tích, khom người vác Hải Thụy lên, đặt trên vai như vác bao tải, có thể thấy Hải đại nhân gầy thế nào.



Đợi Thẩm Mặc xoay người đi, chầm chậm quay về, khóe miệng dưới mặt nạ của Lục Tích hiện lên nụ cười tàn khốc, tay phải đặt trên xe lăn ấn mạnh xuống.



Thấy hắn có hành động khác thường, vệ sĩ của Thẩm Mặc không cần suy nghĩ bắn nỏ trong tay ra, nhưng một mũi tên mang ánh sáng xanh cũng từ tay vịn như chớp bắn vào lưng Thẩm Mặc.



Lục Tích chán sống từ lâu rồi, chẳng qua chỉ đợi cơ hội này để cùng Thẩm Mặc đồng quy vu tận.



Tay vịn xe lăn của hắn, kỳ thực là một cái nỏ bí mật, phát động cơ quan, là có thể bắn ra một mũi tên, trên mũi tên đó tẩm chất kịch độc, ai trúng là chết ngay.

Mặc dù như thế thì quá lợi cho tên ác nhân Thẩm Mặc, nhưng đối với kẻ yếu, có cơ hội giết kẻ mạnh đã là mừng lắm rồi, còn chọn phương thức phương pháp gì nữa.



Nhìn thấy mũi tên trí mạng bắn trung lưng Thẩm Mặc, rồi thấy y ngã thẳng về phía trước, hiển nhiên đã không còn cơ hội sống sót nữa.



Mặt Lục Tính lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, nhưng nụ cười còn chưa kịp nở hết thì người hắn đã bị mấy mũi tiễn ghim chặt vào xe lăn.



Cây đèn luôn nằm trong tay trái của hắn cũng rơi xuống, chỉ nghe phùng một tiếng, lửa đột nhiên bùng lên bao phủ hắn trong đó.



Lục Tích dùng sức lực cuối cùng rít lớn:

- Sống cho gì vui, chết có gì khổ? Thiêu ta trong lửa, đốt cháy thân tàn! Thẩm Mặc, cuối cùng ngươi cũng chết trước mặt ta...



Lời còn chưa dứt đã thấy ở trên thuyền đối diện, Thẩm Mặc được thủ hạ đỡ dậy.



Có lẽ là đau, cũng có lẽ là sợ, Thẩm Mặc mặt trắng bệnh, vặn vẹo, chỉ vào Lục Tích chửi lớn:

- Đừng tưởng rằng ngươi chết mà xong, ta thế nào cũng đem tro cốt của ngươi làm phân bón, đi nuôi hoa đuôi chó!



Lục Tích không tin nổi nhìn chằm chằm vào Thẩm Mặc đang hùng hổ chửi mình. Hắn cuối cùng cũng tin kẻ này chính là sao trên trời hạ phàm, nếu không sao giết cũng không chết? Bi ai từ tận đáy lòng dâng lên, mắt mở lớn gào lên như quỷ:
Vào lúc đó, toàn thân Hải Thụy chìm vào trong trạng thái cuồng nhiệt, làm người ta không khỏi nghiêng mình kính nể, đồng thời bất giác muốn tránh cho xa.



Cuối cùng Hải Thụy cũng đã nói xong, chăm chú nhìn Thẩm Mặc, nhưng không nhìn thấy chút tán thưởng nào, liền thất vọng, bảy chữ "đạo bất đồng, không thể cùng mưu" đột nhiên hiện lên trong lòng.

Hắn đã hiểu ra con đường của mình định sẵn là cô độc, hắc ám rồi.



Thẩm Mặc nhìn thấy thất vọng trên mặt Hải Thụy, không đành lòng, cười nói:

- Sau khi tới Nam Kinh thì giấu lời này vào trong bụng, đừng cho người ta biết, không nghĩ cho mẹ già thì cũng phải nghĩ tới sứ mệnh nối dõi tông đường của mình. Có câu "hễ còn nghèo cùng thì giữ cho riêng mình thiện", hiện giờ huynh coi như chưa giầu, trước tiên giữ thiện cho mình, đợi ngày bay cao, hãy kiêm toàn chuyện thiên hạ cũng không muộn.



Hải Thụy kinh ngạc vì nội dung lời nói của Thẩm Mặc, hỏi:

- Hạ quan đi Nam Kinh làm gì?



- Chúc mừng Hải đại nhân.

Thẩm Mặc cười khà khà:

- Lại bộ đã gửi công văn tới tháng trước, lệnh Tô Châu đồng tri Hải Thụy, làm Nam Kinh Hồng Lư Tự Khanh, Cương Phong huynh xuất thân cử nhân, chỉ mấy năm đã làm tới quan tứ phẩm, khoác hồng bào trên mình, đúng là một giai thoại ...



Tuy nói là thế nhưng giọng của y càng ngày càng nhỏ đi theo cùng sắc mặt của Hải Thụy càng ngày càng khó coi.



Hải Thụy mặc dù không hiểu đời, nhưng không phải kẻ ngu, tất nhiên là biết Nam Kinh là chỗ quan viên mang chức đi đày, loại địa phương đó thì có lễ điển, lễ nghi gì để an bài?

Cho nên Hồng Lư Tự ở Nam Kinh là nơi không thể rảnh rang hơn được nữa ... Bản thân hẳn làm đồng tri Tô Châu, kiêm công ủy viên sông Ngô Tùng, thoáng cái đày tới loại địa phương như thế, hiển nhiên là trừng phạt cực lớn. Hắn gằn giọng hỏi:

- Đây là chủ ý của ai?



- Là ý bên trên, lại bộ gửi công văn xuống, ta cũng chẳng hiểu vì sao?



- Hạ quan biết rồi...

Hải Thụy ngẩng đầu lên:

- Là Từ các lão, vì trừng phạt hạ quan trước kia làm ông ta mất người mất đất.



- Có lẽ vậy.

Thẩm Mặc không thể vờ ngốc được nữa:

- Ta đã tranh thủ hộ huynh, nhưng ta chỉ là một tri phủ nhỏ nhoi, không có cách nào, để huynh tới Nam Kinh trước ủy khuất một chút, có cơ hội là lập tức điều huynh về.



- Đại nhân không cần nhọc lòng nữa.

Hải Thụy không ngờ nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, lại còn cười ra tiếng:

- Quan viên tứ phẩm càng tốt, hạ quan cuối cùng có thể quang minh chính đại dâng sớ, đề xuất ý kiến với triều đình rồi.



Thẩm Mặc giờ mới biết vừa rồi mình căn dặn uổng phí hết cả, đành gật đầu:

- Cương Phong huynh, hãy bảo trọng.



- Đại nhân cũng thế.... Chỉ là sau này hạ quan không thể xen vào việc tu bổ sông Ngô Tùng nữa, đại nhân phải để ý thêm rồi.



- Nhất định.

Thẩm Mặc gật đầu.