Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 487 : Chi bằng trở về

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Qua đông chí, phương bắc vạn dặm phủ tuyết trắng, đất trời trở nên tiêu điều. Nhưng ở Giang Nam, mặc dù có gió lạnh tây bắc thổi qua, nhưng nhiều lắm cũng chỉ lạnh thêm một vài ngày.

Bông lau vẫn chưa tàn, hoa hồng vẫn còn sức sống. Cây cối hai bên sông, lá đỏ rụng rồi, vẫn còn có trái quả treo trắng đầu cành, trông xa xa cứ như là cành hoa mai.

Tới ngày mây mù tan hết, trời trong thoáng đáng, còn nhìn thấy gốc cỏ trên đỉnh mang màu đỏ, dưới gốc có chút xanh, chẳng những lửa đốt chẳng hết, mà gió lạnh thổi cũng chẳng đổ.



Sống trong mùa đông ở nơi này, chẳng cảm nhận được cái tiêu điều của thời tiết, mà làm người ta còn nhớ tới đồng bào phương bắc chịu băng chịu rét, trong lòng có chút cảm giác hạnh phúc nho nhỏ, làm tâm tình người ta đột nhiên tốt lên rất nhiều, tới ngay cả chuyện đọc công văn đầy đọa thân xác cũng không quá đáng ghét nữa.



Tri phủ Tô Châu Quy Hữu Quang, từ giờ Thìn đã bắt đầu ngồi ở trong Thiêm áp phòng, cho tới tận qua hai canh giờ rồi mới bỏ mắt kính xuống, xoa cái cổ tê nhức, nói với Quy Giáp lão gia nô ở phía dưới:

- Đã là giờ nào rồi.



Quy Giáp nhìn cái đồng hồ Tây Dương đặt trong góc phòng, đáp:

- Đã là giờ Tỵ ba khắc rồi.



- Ồ.

Quy Hữu Quang gật đầu, chậm rãi nói:

- Vậy thì thu dọn đồ, ngươi thay y phục cho ta, vào hậu viện gọi phu nhân, chúng ta phải đi sớm một chút.



- Phu nhân đã đi rồi à.

Quy Giáp cười đáp:

- Phủ trung thừa chứ đâu phải nơi nào, cho nên không làm phiền người.



- Bà ấy sốt ruột quá đấy, không sợ người ta chê cười cho hay sao?



- Ha ha, sao có chuyện đó , hôm nay là ngày mừng đầy năm của tam công tử trung thừa đại nhân.

Quy Giáp vừa thay thường phục cho lão gia, vừa nói:

- Phu nhân là mẹ nuôi phải đến sớm một chút chứ.



"Ừm" Quy Hữu Quang gật đầu, lúc này mới tươi cười nói:

- Vừa rồi ý ta cũng là thế.



Thay áo xong, rời Thiêm áp phòng, nhìn bầu trời bên ngoài, trong xanh như cuối thu vậy, trời cao gió mát, ánh nắng dư dả.



Quy Hữu Quang không kìm được hít sâu một hơi, ông ta thích cái cảm giác mọi thứ hoàn toàn thuộc về mình, đợi trong phủ nha Tô Châu gần hai mươi năm, cũng chỉ có hai năm qua làm quan chính ấn mới có được loại cảm giác này.



Đi lên chiếc kiệu bốn người khiêng, Quy Hữu Quang rời khỏi phủ nha từ phía cửa sau, chưa tới một tuần trà, đã đến trước nha môn tuần phủ.



Vệ binh trước nha môn hiển nhiên là rất quen thuộc chiếc kiệu này, không kiểm tra cũng không hỏi han, liền cho nó đi qua đại môn mở rộng.

Đi qua cổng tròn màu đen, mới nhìn thấy cửa nha môn tuần phủ, chỉ thấy cánh cổng đen đó cao chừng năm trượng, ngưỡng cửa cực cao, hai bên trụ cửa đều có con sư tử đá cực kỳ hùng tráng, bàn chân màu xanh, bụng màu đỏ, chính là đôi lớn nhất ở trong thành Tô Châu.



Còn về những thứ như tường chắn, tháp lâu, tất nhiên là không thiếu một cái gì, so với trước cửa nha môn bình thường còn có năm cột cờ lớn, bên trên lá cờ màu vàng nhạt đón gió bay phần phật, nhìn kỹ có thể thấy mười chữ lớn to như cái đấu :" Khâm mệnh Tô Tùng tuần phủ đô ngự sử đài."



Đó chính là khí thế hùng tráng của trọng thần một phương.


Thấy Quy Hữu Quang xị mặt xuống, Thẩm Mặc nói tiếp:

- Nhưng Tô Châu cũng có lợi thế của mình, nó là cánh cửa phía tây của Thượng Hải, điều này quyết định hàng hóa trong thiên hạ muốn vào thành Thượng Hải, đều phải trung chuyển qua Tô Châu, vận chuyển trên sông Tùng Giang. Ta dám đảm bảo, tương lai thành Tô Châu nhất định vẫn cứ náo nhiệt hơn bây giờ.



Quy Hữu Quang bấy giờ mới có chút thoải mái, thở dài nói:

- Không phải hạ quan không hiểu lý, mà chỉ cảm thấy làm như thế có chút phí phạm.



Lần này tới lượt Thẩm Mặc buồn phiền, nụ cười khổ hiện lên trên mặt, nói:

- Ông tưởng ta muốn à?

Y thở dài:

- Chẳng qua ta cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.



- Đại nhân có nỗi khổ gì?

Hai người quan tâm hỏi.



- Không giấu hai ngươi, tháng trước có bằng hữu trong kinh của ta gửi tin, nói triều đình có ý triệu ta về kinh.



- Về kinh?

Hai người giật mình:

- Đại nhân luôn làm việc thận trọng chu đáo, chỉ có công không có tội, bọn họ lấy lý do gì mà triệu hồi đại nhân?



- Ha ha ha, trong con mắt người làm quan trên đời này, về kinh là bay cao, sao các ngươi lại nghĩ ta phạm sai lầm mới bị về kinh?

Thẩm Mặc nghiêm nghị nói:

- Trước kia bệ hạ phái ta nam hạ, đã hạn cho ta năm năm, nói rõ năm năm sau sẽ an bài lại cho ta. Từ năm Gia Tĩnh 35 cho tới nay đã là hơn bốn năm rồi, hiện giờ ta được triều hồi là hợp tình hợp lý, ta phải vui mừng mới đúng chứ.



- Đại nhân, nhìn ngài một cái là biết ngài nói không thật lòng rồi.

Vương Dụng Cấp tức tối nói:

- Địa nhân hiện giờ đã làm cho Tô Châu trời yên biển lặng, chính là lúc an hưởng thành quả, sống vài ngày nhàn nhã , thế nhưng bọn họ lại triệu hồi đại nhân về, hiển nhiên là không có ý đồ tốt đẹp gì hết! Đại nhân, hạ quan nói không sai chứ?



Những lời giận dữ đó lại khiến Thẩm Mặc không thể gật đầu, y cười bất đắc dĩ nói:

- Nhuận Liên huynh nói tuy không trúng, nhưng cũng không sai là bao.



Thực tế, chuyện mà Thẩm Mặc lo lắng đã xảy ra...



Bởi vì y làm việc ở Tô Châu quá tốt, quá nổi bật, từ sau năm Gia Tĩnh thứ 38, ngân lượng chuyển vào quốc khó, thậm chí còn hơn thuế muối của Lưỡng Hoài, món lợi béo bở trong đó sao chẳng khiến cho những tên khốn kiếp trong triều thèm khát chứ?



Được, nói thẳng ra nhé, đó là Nghiêm đảng.



Mặc dù Thẩm Mặc vì mong chúng sống hòa bình với Nghiêm Đảng, cho nên mỗi năm đều có hiếu kính cho đám Nghiêm Thế Phiên, nhưng tên Nghiêm Đông Lâu tham lam vô độ đó thấy Thẩm Mặc còn hiến lên quá ít.



Thêm vào những tên nanh vuốt phía dưới hắn thèm khát cái ghế vừa vững vàng vừa ngon lành của Thẩm Mặc, suốt ngày lải nhải bên tai Nghiêm Thế Phiên, nói cái gì mà Thẩm Chuyết Ngôn mặc dù mỗi năm hiếu kính ngài mười mấy vạn lượng bạc, nhưng dù sao y cũng là học sinh của Từ Giai, mỗi năm không biết biếu cho nhà họ Từ mấy chục vạn lượng bạc, càng chưa nói Từ gia chiếm cổ phấn bên trong bao nhiêu, kiếm được bao nhiêu nữa.