Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 494 : Thanh quan vô địch

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Thẩm Mặc đưa Thuận Chi công đến thẳng bờ bên kia Thái Hồ. Đường Hạc Chinh mặc áo tang nói:

- Mời sư huynh làm bài tế văn cho tiên phụ.



Khí chất của Đường Thuận Chi quá mạnh mẽ, cho dù đã qua đời mấy ngày, cái loại hào hiệp chi khí hùng hồn phiêu dật vẫn làm cho hai người họ vô pháp tự kềm chế. Nhưng người chết thì đã chết, người sống thì vẫn phải tiếp tục sống, chung quy phải có một báo cáo để sinh tử ly biệt.



Lúc đó vào tháng mưa dầm, mưa rả rích kéo dài không dứt, hồ nước cuồn cuộn, bọt sóng tung trào, với thế như vạn mã bôn đằng, âm thanh như hổ rống sét vang. Thẩm Mặc bạch y thắng tuyết, mái tóc dài rối tung đứng lặng tại vành đê. Đường Hạc Chinh cầm cờ phướn đứng ở phía sau y, trước mặt là bàn thờ hương án, xa nữa là linh cữu của Đường Thuận Chi ở trên thuyền.



Thẩm Mặc tự bố trí đồ hiến tế trước linh cữu, tưới ba ly rượu xuống đất, dập đầu ba cái với Đường Thuận Chi, rồi kéo dài giọng đọc tế văn:

- Hỡi ơi thúc ta. Bất hạnh sớm khuất! Đành lẽ số trời, ai ai không thương, lòng ta thật đau đớn, kính dâng ly rượu này, tiên sư có linh thiêng xin về chứng giám! Thiên địa có tình, nghe ta phúng điếu thúc ta!



- Hỡi ơi! thúc ta xuất thân danh môn, thủa nhỏ học hành minh mẫn, mười sáu tăng lẫm sinh, hai mươi trúng giải Nguyên, qua năm trúng Cống nguyên, kim điện tấu truyền lư, lấy tuổi nhược quán chiếm ngôi đầu bảng vàng! Nhớ vẻ phong thần phiêu sái, ngạo thị của thúc, đều khiến tâm thần chúng ta hướng tới!



- Nhưng khi đó quyền gian lộng quyền, kẻ xấu tại triều, chính nhân trốn tránh, thúc ta tính cao thượng, thà minh châu nhuốm cát, chứ không chịu dĩ thế vô tranh, khẳng khái từ quan hồi hương, sống tại quê nhà, vong vật khổ tu, chỉ một nỗi khổ tâm của lương công, hòa mình vào vạn vật; càng tu được phẩm tiết cao nhã, hơn người, chấn lôi qua mà không sợ hãi, Thái Sơn đổ mà không sờn! Nắm tay không, ngự vạn mã mà không dao động, đạp nước lửa, nhập kim thạch mà không hai lòng!



- Hậu thế muốn noi theo thì lực tất như thúc ta -- nghĩ đến thúc ta trong núi khổ tu mười sáu năm, mùa hè không quạt mùa đông không bếp lò, ngày quên ăn mà quên đêm ngủ. Quanh năm không ăn thịt, giường không trải hai đệm, rèn thân luyện chí, toàn tâm dốc lòng cầu học! Nếu một người giỏi giang, dù tầm thường thô kệch, cũng chèo thuyền thiên lý mới tìm thấy! Nếu một người thoắt đến thoắt đi, dù công khanh quý khách tới, gõ cửa cả ngày mà vẫn trốn tránh. Thế nhân đều nói, thúc ta ngưỡng mộ đạo của lão Trang, đi trên dấu tích ẩn sĩ, sáng suốt với vật ngoại. Nhưng chỉ cầu nghe được đạo của thánh hiền!



- Thượng thiện nhược thủy giả, mọi người ở chỗ trên, thúc ta chỗ dưới; mọi người chỗ tốt, thúc ta một mình chỗ hiểm; mọi người chỗ sạch, thúc ta một mình chỗ bẩn. Không nơi tĩnh lặng. Thâm bất khả trắc, tổn nhi bất kiệt, thi không cầu báo! Ta từng nghe thánh giả tùy thời nhi hành, hiền giả ứng sự nhi biến; trí giả vô vi nhi trì, đạt giả thuận thiên nhi sinh. thúc ta đủ kham thánh hiền tiên đạt !



- Tử nói: Chim, người biết nó có thể bay; cá, người biết nó có thể bơi; thú, người biết nó có thể đi. Con đi có thể dùng lưới bắt, con bơi có thể dùng lưỡi câu, con bay có thể dùng tên bắn, về phần rồng, ta không biết nên lấy gì? thúc ta Kinh Xuyên Đường công cũng vậy, học thức uyên thâm mà khó lường, chí thú cao mạc mà khó biết; như xà tùy thời gập duỗi, như rồng cưỡi phong vân mà lên cửu thiên, ấy cũng như rồng ư?



- Ỡi hơi, sau Kinh Xuyên, sẽ không còn Kinh Xuyên, thiên hạ từ nay về sau quân tử biết tìm đâu? Ỡi hỡi đau đớn lòng ta!



~~
Đương nhiên biết khi tin tức này, Thẩm Mặc chỉ thầm nghĩ trong đầu: "Vương Trực chết chắc rồi. . .", y liền đốt đi bức thư đã viết cho Lục Bỉnh và Từ Giai, bỏ qua ý định tìm người nhờ vả quan hệ, bởi vì y biết, hai vị đại lão cũng không giúp được việc này.



Có người khẳng định muốn hỏi, Vương Bản Cố chẳng qua là một thất phẩm tuần án nho nhỏ, vì sao có thể khắc chế được đường đường tổng đốc Đông Nam chặt như vậy, làm cho Thẩm Mặc thần thông quảng đại không dám hoạt động, thì ngay cả đại lão như Lục Bỉnh Từ Giai cũng lực bất tòng tâm?



Bởi vì người này là tuần án Ngự sử, quan chức cũng không hiển quý cho lắm, nhưng là cận thần thiên tử, thanh hoa chi tuyển, thay mặt thiên tử tuần thú, chuyên nắn gáy, đánh giá quan ti địa phương; Đại sự tấu lên, tiểu sự thì tự quyết, bất kỳ ai không thể ngăn cản. Cho nên xưa nay là nỗi sợ hãi của quan địa phương, cho dù quan chức cao hơn hắn cũng phải dè chừng mà nịnh hót.



Đối với loại đại quan phong cương quyền khuynh triều dã như Hồ Tôn Hiến thì càng không dám chậm trễ -- hắn biết rõ Vương Bản Cố chính là tai mắt mà hoàng đế bố trí bên người mình, bất kể như thế nào cũng không động được, cũng đắc tội không nổi. Điều này đã càng cổ vũ cho sự kiêu ngạo của hắn.



Đương nhiên sở dĩ Vương Bản Cố vô địch không chỉ có chức quan đó. Trên thực tế, trên thế giới căn bản không có quyền vị vô địch -- thì ngay cả hoàng đế còn có khả năng bị giá không, bị uy hiếp, bị quyền thần chơi đùa như kẻ ngu, huống chi một thất phẩm tuần án? Bằng không lúc trước Lữ Đậu Ấn đã sớm đốp chát với Thẩm Mặc rồi, tội gì năm đó vẫn còn tránh né y.



Trên thực tế, vô địch chân chính chỉ có một loại, đó chính là thanh quan trên nhân phẩm không thể xoi mói! Vương Bản Cố là chính thanh liêm, giữ mình trong sạch, cũng không thu nhận hối lộ lộ, cũng không dĩ quyền mưu tư, cũng không lập bang kết phái. Từ Gia Tĩnh năm thứ 23 trúng tiến sĩ, đến nay đã trải qua năm lần khảo sát, tất cả đều là đánh giá thanh liêm phong công, ai ai cũng biết. . . Đây là một thanh quan còn nổi danh hơn Hải Thụy vào giai đoạn hiện tại.



Khi một thanh quan đại danh đỉnh đỉnh đảm nhiệm tuần án Ngự sử giám thị ngươi, việc đáng sợ nhất liền xảy ra. Ngươi sẽ phát hiện mình căn bản không có cách nào để đối phó hắn, bởi vì hắn căn bản là hoàn toàn kín kẽ, bởi vì tại quốc gia như Đại Minh triều lấy đạo đức cao thấp làm tiêu chuẩn đánh giá, thanh quan vĩnh viễn là chính xác!



Với thái độ cường ngạnh như vậy, Vương Bản Cố nhất định là không chết không thôi. Ở trong con mắt của người chỉ có hai màu trắng đen này, giặc Oa là kẻ xấu tội ác tày trời, người xấu chết tiệt, cho nên phải bắt lại giết chết, nếu ai muốn bảo vệ thì chính là đồng đảng của kẻ xấu.



Đáng sợ nhất chính là, người có cùng quan điểm không phải số ít, vả lại phần lớn tập trung tại những bộ môn như Đô Sát viện, lục khoa, chỉ sợ ngay cả Nghiêm các lão tu luyện công lực đến cả một giáp cũng không đỡ được Ngôn quan cả triều cùng nhau nổ súng thôi.



Cho nên, Ngôn quan uy vũ, bản quan khó giải. Thẩm Mặc bất đắc dĩ phải đưa ra kết luận này.



Như vậy, vẫn là buông tay không quản rồi? Quản Giang Nam nó hồng thủy ngập trời, dù sao thì Thẩm Mặc ngươi sắp đi Bắc Kinh làm quan rồi, quản nhiều việc không quan hệ gì tới mình vậy làm gì?