Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 501 : Cảm vi thiên hạ tiên

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Trước Tây Uyển môn, Vương Thế Trinh quỳ khóc trên mặt đất, cầu xin các đại nhân vào triều, ai có thể làm ơn giúp đỡ, nhưng mà mọi người đều sợ dâm uy của Nghiêm đảng, ngoại trừ nhìn với ánh mắt đồng tình, cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.



Thẩm Mặc bước lên trước hai bước, lại bị người phía sau một trái một phải kéo lại. Y nhìn lại, là Ngô Đoái và Tôn Đĩnh, hai người cùng thầm lắc đầu với y, ý bảo y đừng hành động thiếu suy nghĩ.



Thấy thủy chung không người đáp lại, Vương Thế Trinh rốt cuộc bỏ xuống một tia tôn nghiêm cuối cùng, hắn giơ tay lên, tát mạnh cho mình một bạt tai, một tiếng chát làm cho má mọi người cũng nóng lên, giống như cái tát này là tát lên mặt họ.



Tay phải đánh mình xong, Vương Thế Trinh cũng không dừng lại, lại giơ tay trái tát lên má trái mình, sau đó hai tay luân phiên, liên tục tát mình. . .Giống như một con dã thú tuyệt vọng, dùng cách thức tự mình hại mình để chống cự số phận đã định trước.



Hai gò má hắn rất nhanh sưng đỏ lên, miệng thì kêu khóc hét lớn:

- Xin mở lòng từ bi đi. . .cứu cha ta. . .



Tiếng như chim quyên khấp huyết, khiến người khác nghe mà rơi lệ.



Đệ đệ hắn cũng đánh mình theo, tràng diện khiến tất cả mọi người không thể chịu được. Mọi người quay đầu đi, không dám nhìn cảnh vô cùng thê thảm này nữa.



Thẩm Mặc không nhìn tiếp được nữa, y đương nhiên biết lúc này đi phản ứng Vương Thế Trinh, nhất định sẽ rước lấy Nghiêm đảng không vui, nhưng Vương Thế Trinh đã từng giúp mình nghĩ cách cứu lão sư Thẩm Luyện, có ân tình với y. Hiện tại cho dù mình không giúp được, cũng không thể ngồi yên không lý đến, bằng không thì còn tính là người nữa không?



Nghĩ vậy, y vùng tay khỏi hai người, bước đến bên cạnh Vương Thế Trinh, đưa tay muốn kéo hắn dậy.



Ánh mắt mọi người chuyển qua người Thẩm Mặc, còn chưa kịp thấy rõ y là ai thì nghe được một giọng nói trầm thấp:

- Chuyết Ngôn, còn lo lắng cái gì? Mau đi nâng Phượng Châu dậy?



Thẩm Mặc dừng lại động tác, ngẩng đầu thấy được thứ phụ nội các Từ Giai đang đứng ở giữa đường nghiêm túc nhìn mình, trong ánh mắt đầy ý răn dạy.



Trong chớp nhoáng, Thẩm Mặc đã hiểu ý của Từ Giai, y gật đầu nói:

- Vâng.

Liền đưa tay đỡ lấy vai Vương Thế Trinh:

- Phượng Châu huynh, chúng ta nên đứng lên đi, mọi người từ từ nghĩ biện pháp là được.



Vương Thế Trinh ngẩng đầu nhìn thì cũng sửng sốt, qua một hồi mới nhớ, y là Thẩm Mặc mấy năm trước có quen biết qua, môi hắn mấp máy vài cái, nhưng không nói được thành lời.



Nghe được thứ phụ đại nhân hạ lệnh, các quan viên khác cũng đi qua, cùng nhau nửa đỡ nửa kéo Vương Thế Trinh đi qua một bên. Thẩm Mặc cũng muốn đi qua theo nhưng Từ Giai gọi lại:

- Ngày hôm nay ngươi phải yết kiến, còn không theo ta tiến cung.



Thẩm Mặc do dự một chút, cuối cùng gật đầu nói:

- Tôi biết rồi.



Y quay đầu nhìn Vương Thế Trinh đang bị mọi người vây quanh một lần, hít thở sâu vài hơi, sau đó theo Từ các lão vào Tây Uyển môn.



~~



Đi vào Tây Uyển, người cũng đột nhiên ít đi. Từ Giai đi chậm lại, nhìn y một cái khẽ nói:

- Tại sao đi địa phương tôi luyện mấy năm, cũng làm qua đại quan phong cương, trái lại không trầm ổn bằng lúc trước ở nội các.



Thẩm Mặc cười khổ một tiếng nói:

- Các lão dạy bảo rất phải, con người ta nó vậy. Sự tình rơi xuống trên người mình thì mọi cách nhẫn nại cũng không có vấn đề gì, nhưng nhìn không được người khác chịu ủy khuất.



- Ta thấy lời của ngươi không thể tin.

Từ Giai hừ nhẹ một tiếng:

- Ngươi vì triều đình lập hạ công trạng hiển hách, lại bị đối đãi không công chính, trong lòng đang ấm ức, cho nên mới nhiều lần làm hành động khác người, phát tiết một chút, đúng hay không?



Thẩm Mặc thầm nghĩ vẫn thật sự không phải, nhưng y sẽ không phủ nhận. . . Nếu Từ Giai đã nói thế, mình cũng đỡ phải giải thích chuyện xây từ đường cho Dương Minh công.



Thấy y trầm mặc không nói, Từ Giai liền cho rằng y là cam chịu, thở dài nói:

- Vẫn còn quá trẻ tuổi, bị chút ngăn trở liền cam chịu, như vậy sao thành được châu báu?

Rồi nhìn y một cái nói:


Y sở dĩ hạ thấp phong thái đến vậy, chính là vì vạn nhất đến khi chất vấn còn dễ bề trốn tránh trách nhiệm.



Quả nhiên làm cho hậu chiêu của Gia Tĩnh đế không biết xuất ra từ đâu, ấm ức nửa ngày đành phải hỏi chuyện khác:

- Không biết là đúng hay sai, vậy thì dám làm bậy hả?



Thẩm Mặc vội vàng đứng dậy, lại muốn quỳ xuống, lại nghe Gia Tĩnh đế nói:

- Đứng trả lời!

Y đành phải đứng vững, lại nghe hoàng đế nói:

- Ngẩng đầu lên!



Thẩm Mặc lại ngẩng đầu, vẻ mặt sợ hãi nhìn hoàng đế, chỉ thấy hai mắt hẹp dài của Gia Tĩnh đế lóe ra ánh sáng yếu ớt, mặt không đổi sắc nhìn y nói:

- Lớn như vậy mà còn không biết cái gì là đúng, cái gì là sai, lão sư như trẫm thật đúng là thất trách a.

Nói rồi ánh mắt thoáng nhìn về phía sau:

- Ngươi nhìn xem là hàng chữ gì?



- Ngô hữu tam đức, viết từ, viết kiệm, viết bất cảm vi thiên hạ tiên. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói.



(Ta có ba điều quí báu để gìn giữ: lòng thương người, cần kiệm, không cho thiên hạ cảm thấy ta trên trước hơn họ)



- Ngô hữu tam đức, viết từ, viết kiệm, viết bất cảm vi thiên hạ tiên.

Gia Tĩnh lặp lại một lần, trầm giọng nói:

- Từ, kiệm, bất cảm vi thiên hạ tiên chính là đúng: bất từ, bất kiệm, cảm vi thiên hạ tiên chính là sai!



Thẩm Mặc nghe vậy liền quỳ xuống đất, vạt áo thấm đẫm mồ hôi, cúi người không ngẩng lên.



Gia Tĩnh nhìn y, giọng lạnh lùng nói:

- Biết mình sai ở đâu rồi chưa?



Thẩm Mặc bỗng ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:

- Hồi hoàng thượng! Thần biết, thần đã vi thiên hạ tiên!



/thiên hạ tiên: trên trước thiên hạ.



- Thiên hạ tiên cái gì? - sắc mặt Gia Tĩnh thoáng hòa hoãn hơn.



- Mở hải cấm là đệ nhất tiên; chiêu an Từ Hải là đệ nhị tiên. . . Tu kiến từ đường Dương Minh là đệ tam tiên. - Thẩm Mặc nói không chút ấp úng.



- Biết là tốt rồi!

Gia Tĩnh đế nhíu mày nói:

- Có câu là quá tam ba bận, hai sự kiện trước trẫm nghĩ ngươi không còn phương pháp, cũng không nói gì, nhưng việc thứ ba. . . Là người có thân phận như ngươi nên làm sao?



- Thần. . .

Thẩm Mặc quá sợ hãi nói:

- Khi thần tại Tô Châu, người bên cạnh toàn là môn nhân Vương Học, bị bọn họ cả ngày du thuyết, nên thần liền hồ đồ đáp ứng, lại không nghĩ tới sẽ có hậu quả như vậy. . .



- Thật không? - Gia Tĩnh đế nhìn Thẩm Mặc như tra hỏi: - Phía sau không ai sai khiến sao?



- Tuyệt đối không có!

Thẩm Mặc thề thốt phủ nhận:

- Thần còn trẻ đần độn, may nhờ bệ hạ không vứt bỏ, được giao trọng trách phong cương. Nhưng đã đảm nhiệm phong cương, hết thảy việc thần làm cũng chỉ nghe bệ hạ, ai cũng sai khiến không được thần.

Rồi vẻ mặt xấu hổ nói:

- Lần này bị người lường gạt, gây ra đại sự như vậy, vi thần nguyện ý gánh chịu tất cả hình phạt. . . Thỉnh cầu trí sĩ.



- Trí sĩ? - Sắc mặt Gia Tĩnh đế thoáng trở nên quái dị.