Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 502 : Thích lam bào không thích hồng bào

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


[Thượng thư đại truyện] có nói: "Đại phu bảy mươi mà trí sĩ. Già về quê nhà, đại phu làm phụ sư, sĩ là thiếu sư." cho nên từ Tần Hán đến nay, trí sĩ được xem như là chế độ về hưu của quan viên được cố định, mà 70 tuổi cũng trở thành pháp định tuổi tác về hưu, đương nhiên nếu như thân thể không tốt cũng có thể khất hài cốt sớm một chút.



/khất hài cốt: Cách nói vì tuổi già thỉnh cầu xin từ chức của quan lại cổ đại.



Tuy nhiên bất kể như thế nào, cũng không có người hai mươi lăm, sáu tuổi đã yêu cầu trí sĩ. Thấy bộ dạng nghiêm trang của Thẩm Mặc, Gia Tĩnh đế lại bị chọc cười, cười mắng một tiếng:

- Đừng có mà ở đây làm bộ làm tịch, thế nào, cảm thấy ủy khuất hả?



- Thần không dám. - Thẩm Mặc lắc đầu nói: - Thần thực sự là cảm thấy xấu hổ, thần có rất nhiều chỗ còn thiếu, quả thật không kham nổi trọng dụng, xem ra bệ hạ triệu thần về, thật sự là quá anh minh đi.



- Phải không?

Gia Tĩnh đế như cười như không nói:

- Vốn. . .triệu ngươi về là bởi vì Phương Độn tuổi tác đã cao, không gánh nổi trọng trách Hộ bộ. Hắn vài lần tiến cử với trẫm, hy vọng có thể dẫn dắt ngươi hai năm, sau đó ngươi tiếp ban của hắn. . .

Rồi thở dài nói:

- Trẫm vốn cũng có dự định này, nhưng hiện tại vừa nghe ngươi nói, trẫm lại có chút do dự rồi.



Nghe được thuyết pháp này của Gia Tĩnh, Thẩm Mặc không khỏi máu dồn lên trên, tim không khỏi đập nhanh lên, nhưng trong nháy mắt y tỉnh táo lại. . Mắt thấy Nghiêm đảng đã càn rỡ tột đỉnh, quả thật đã đến tình trạng thuận chi giả xương nghịch chi giả vong. Lúc này làm quan tại địa phương còn dễ nói, nhưng sau khi vào kinh thành, nếu đứng ở triều đình, vậy khó tránh khỏi vấn đề phải đứng bên nào, ngươi nói là đầu nhập vào Nghiêm đảng, hay là dựa vào Từ đảng đây? Vấn đề này gần như không cần suy nghĩ. . .



Dựa vào Nghiêm đảng, tự nhiên có thể bảo đảm thái bình nhất thời, đừng nói Hộ bộ thị lang, cho dù Hộ bộ thượng thư cũng làm làm được, nhưng quyền thần suốt 500 năm nay, sau khi chết không bị thanh toán hình như còn chưa sinh ra, cho nên Thẩm Mặc dám khẳng định, Nghiêm Tung vừa quy thiên, chính là ngày diệt vong của Nghiêm đảng.



Cho nên nhìn từ lâu dài, vẫn ngoan ngoãn theo Từ lão sư, cùng nhau khép mình ra vẻ đáng thương thì tốt hơn. . . Từ các lão lão đã dùng y 20 năm như một ngày, biểu hiện này chứng minh mình có sự nhẫn nại như rùa, sinh mệnh lực như gián, hoàn toàn có thể sống sót dưới dâm uy của Nghiêm đảng. Thẩm Mặc thậm chí cảm thấy, vị Từ lão sư này là đang Lã Vọng buông cần. . . Hiện tại kẻ có khả năng tiếp nhận cạnh tranh của Nghiêm Tung đều bị Nghiêm đảng diệt trừ, y cũng trở thành người tiếp nhận duy nhất có thể, không phải một trong, an toàn vô cùng.



Cho nên Thẩm Mặc cảm thấy, đợi đến khi trời sáng thì coi như được giải phóng, cho dù khi luận công ban thưởng không có một phần của mình, nhưng tốt xấu cũng có danh phận sư sinh, đến lúc đó cuộc sống tất nhiên sẽ tốt hơn nhiều. Đương nhiên, nếu như không phải là Nghiêm các lão cho hắn hy vọng sống lâu, y cũng sẽ không áp dụng cách ứng đối tiêu cực như vậy. . .



Trong dòng nước xiết hiểu được khoan hoãn, đó mới chân chính là thành thục.



~~



Xác định được chủ ý, Thẩm Mặc dập đầu nói:

- Có thể được bệ hạ và Phương bộ đường coi trọng, thần cảm động đến rơi nước mắt, nhưng thần phát ra từ đáy lòng cảm thấy, mình còn quá bộp chộp, quá nông cạn, quá ngây thơ, không đủ đảm đương trọng trách như vậy. . .



- Hả. . .

Gia Tĩnh đế thấy y không giống giả bộ thì thật khó hiểu. . . Hắn còn chưa thấy qua có người chối từ chức quan lớn bộ đường. Chẳng lẽ tiểu tử này bị mụ đầu rồi? Liền ăn ngay nói thật nói:

- Các thần tử làm cái gì, trong lòng trẫm vẫn rõ ràng, ngươi tại Tô Châu khai phụ, tất lộ lam lũ, bạch thủ khởi gia, còn ở trong một hoàn cảnh hiểm ác, nhưng có thể hàng năm đều hoàn thành nhiệm vụ của triều đình. Thậm chí Gia Tĩnh năm thứ 39, thuế khoản của hai kinh mười ba tỉnh đưa đến kinh thành cũng không nhiều bằng một ti Thị bạc của ngươi, mặc dù ngươi chưa bao giờ nói, nhưng trẫm cũng có thể nghĩ được, có thể đạt được thành tích này không biết ngươi chịu bao nhiêu vất vả, chịu bao nhiêu khó khăn. . .Những điều này trẫm đều biết!



Thẩm Mặc đã nước mắt ràn rụa, lần này căn bản không cần giả vờ nữa, bởi vì Gia Tĩnh đế đã đâm trúng lòng của y. . . Có câu nói như thế nào để hình dung nhỉ? Lý giải vạn tuế.



Nhìn y khóc, Gia Tĩnh đế cũng có chút động tình:

- Hàn Phi Tử nói, thưởng và phạt là hai quyền của quân chủ, thưởng ứng với sự tin cậy, phạt thì cần phải nghiêm, đây là điều hoàng đế phải làm được.

Rồi phất ống tay áo một cái:

- Trẫm sớm nói qua, khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ 5 năm phản triều, trẫm sẽ trọng thưởng ngươi!



Thẩm Mặc cũng không quá cảm động, y thuộc người có trí nhớ rất tốt, rõ ràng nhớ kỹ những lời nguyên xi của Gia Tĩnh năm đó nói là Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ 5 năm, trẫm bảo đảm ngươi phú quý suốt đời." Hiện tại thoáng đã quịt một mảng lớn, cũng không biết là Gia Tĩnh dễ quên, hay là cố ý đây?



- Hôm nay ta thấy ngươi không mặc phi bào mà mặc lam bào, chẳng lẽ là đang oán giận sao? Yên tâm trẫm sẽ không cho ngươi chịu ủy khuất này. Chính tam phẩm Hộ bộ hữu thị lang, chính là tưởng thưởng cho ngươi!

Gia Tĩnh phê xong bằng nước bọt, lại phất ống tay áo rộng thùng thình một cái:

- Ngươi không cần từ chối!


- Thẩm Mặc này tuổi tác không lớn, nhưng thái cực đánh xuất thần nhập hóa, tuyệt đối là một nhân vật.



- À? - Gia Tĩnh thản nhiên cười nói: - Con nuôi của ngươi cũng nói như vậy?



- Hoàng Cẩm thì phục hắn đến sát đất.

Lý Phương cười nói:

- Nói thủ đoạn của Thẩm đại nhân xuất thần nhập hóa, phiên vân phúc vũ, thiên mã hành không, toán vô di sách, đã đến đẳng cấp như Trạng Gia Cát.



- Đánh giá thật là cao đấy. - Gia Tĩnh cười nói: - Vậy ngươi cảm thấy hắn nghĩ như thế nào? Dưới thỉnh cầu cao thượng như vậy lại ẩn chứa tâm tư quỷ quái gì?



- Lão nô cả gan suy đoán.

Lý Phương nói:

- Thứ nhất, tiểu Thẩm đại nhân tự cảm thấy thăng nhanh quá, sợ rơi quá thảm, cho nên muốn ổn định, chậm một chút; thứ hai, hắn có lẽ không muốn đi ra làm việc dưới thời gian Nghiêm các lão cầm quyền, sợ dính ô danh của Nghiêm đảng, thà rằng ngủ đông mấy năm, chờ đợi thời cơ, xem thời mà động.



Gia Tĩnh chậm rãi gật đầu nói:

- Quả nhiên gừng càng già càng cay, tâm tư miếng tiểu khương(gừng) của hắn vẫn không thể gạt được lão khương ngươi a.



Lý Phương suy nghĩ một chút, lại nghiêm mặt đáp:

- Thẩm đại nhân cầu tình cho Vương gia phụ tử thì vẫn là thật tâm thực lòng, đầu năm nay mà có thể làm được điểm này thì thật sự là hiếm có.



Những lời này trị giá 50 vạn lượng bạc, đã thanh toán.



Gia Tĩnh chậm rãi gật đầu nói:

- Đúng vậy, trẫm rất bất ngờ, không ngờ tại lúc này hắn còn kiên trì nguyên tắc, điểm này quả thật khó có được.



- Tuy nhiên đây là hắn tự mình chuốc lấy cực khổ.

Lý Phương cười ha ha nói:

- Những ngày đau khổ của hắn còn ở phía sau, bên Nghiêm các lão đã biết, khẳng định sẽ không bỏ qua, Từ các lão mặc dù nói là lão sư của hắn, nhưng kỳ thực giao tình giữa hai người rất nhạt, hơn nữa loại tính cách như Từ các lão, bảo vệ hắn hay không còn chưa nói, đến lúc đó thật không biết ai có thể giúp hắn.



Gia Tĩnh nghe vậy liếc hắn một cái. Lý Phương bị nhìn trong lòng sợ hãi, nhưng cũng may Gia Tĩnh cũng không tin tổng quản thân cư đại nội, sẽ có quan hệ gì với Thẩm Mặc quanh năm tại phía nam, thầm nghĩ cũng chỉ là một chút hảo cảm thôi. Gia Tĩnh liền thản nhiên cười nói:

- Ngươi khỏi phải quan tâm lung tung, hắn chính là bảo bối của trẫm, triều đình nếu như không có bạc thì còn phải dựa vào hắn đi kiếm mà, tương lai. . . Con trai của trẫm cũng phải dựa vào hắn bảo giá hộ tống, sao có thể để hắn bị tổn thất được.

Rồi chỉ tay vào chỗ hồi trước đặt Ngọc như ý:

- Trẫm đã cho hắn đồ chơi kia, xem ai dám động đến một cọng tóc của hắn?



- Hoàng Ngọc như ý. . .

Lý Phương giật mình khẽ nói, vẻ mặt cười khổ:

- Bệ hạ chơi hơi lớn rồi, Cảnh Vương điện hạ muốn không biết bao nhiêu lần mà ngài cũng không cho, hiện tại lại thưởng cho một thần tử, điều này sẽ khiến bọn họ nghĩ như thế nào? Lại sẽ làm gì?



- Trẫm, cũng muốn biết.

Gia Tĩnh chậm rãi nhắm mắt lại:

- Trẫm muốn dùng một cây Như ý này để thử nước ao này xem, tới cùng nó sâu nó đục thế nào, để cho đám yêu ma quỷ quái nhảy ra hết, rồi xem rõ chân diện mục của chúng ra sao.



Lý Phương lộp bộp một tiếng trong lòng. Hắn hầu hạ Gia Tĩnh mấy chục năm rồi, nhưng chưa từng chân chính thăm dò qua vị này đế vương thông minh đa nghi này. Mỗi khi hắn cảm thấy mình gần như hiểu rõ rồi, Gia Tĩnh liền lập tức cho hắn một kinh hỉ, làm cho lão công công chỉ có thể thầm than một tiếng: "Già rồi già rồi, theo không kịp cách nghĩ nữa, nên không nghĩ thì hơn."



Thấy hoàng đế đã nhập định, hắn liền lặng lẽ đứng dậy rời khỏi tinh xá, để tránh quấy rối đạo quân tu luyện.