Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 503 : Ngọc vỡ

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Có đôi khi người thông minh cũng tránh không được bị tính toán, Thẩm Chuyết Ngôn còn chưa biết mình đang ôm một bao thuốc nổ. Y cất Ngọc như ý vào trong người, liền ra khỏi cửa cung. . . Hiện tại cấp bậc và chức vụ của y là không thể ở lâu trong cung, sau khi rời khỏi đây rồi không có triệu kiến thì không thể vào nữa.



Đến trước Tây Uyển môn, liền thấy Từ Vị cười tủm tỉm đợi ở đó:

- Mau đi theo ta, mọi người đang chờ đón gió cho ngươi đấy.



Thẩm Mặc liền cùng hắn lên xe ngựa.



Từ Vị đã sớm thấy được trước ngực Thẩm Mặc căng phồng, vừa lên xe liền hỏi ngay:

- Thế nào, bệ hạ thưởng ngươi thứ gì tốt, mau lấy ra xem?



Thẩm Mặc bĩu môi nói:

- Chỉ là một "cái gãi lưng", chúng ta gọi nó là "không nhờ người khác", phương ngôn Bắc Kinh gọi "lão đầu vui vẻ".



Nguyên hình lúc ban đầu của Như ý chỉ là một vật dùng để gãi ngứa của dân gian, lấy kỳ danh là "Tẫn như nhân ý". Khi bọn Thẩm Mặc học vỡ lòng, học trên [Âm nghĩa chỉ dẫn] có nói: "Vật như ý, cổ nhân dùng gậy gãi, hoặc sừng thú, tre trúc tước làm ngón tay gãi, cây dài khoảng ba thước, hoặc lưng bị ngứa, tay không với tới. Dùng để gãi, như theo ý người." Loại công cụ "gãi ngứa" này phía nam gọi là "không nhờ người khác", người phương bắc thì gọi là "lão đầu vui vẻ". Thời Nam Bắc triều rất được hoan nghênh, từ quan to quý tộc, cho tới bình dân bách tính, nếu như trong tay ngươi không có một cái gãi lưng thì đều ngại khi chào hỏi với người khác.



Sau đó một bộ phận đầu của Như ý có dạng tay trảo dần dần biến thành dạng tường vân, linh chi, phai nhạt dần đi tính thực dụng của nó, nguyên liệu cũng từ gỗ, kim loại biến thành vàng bạc bảo ngọc, trở thành một loại tượng trưng cho quyền thế phú quý.



Sau khi đến thời Minh triều, gãi lưng chính là gãi lưng, như ý chính là như ý, ngoại trừ người đọc sách biết ngọn nguồn của cả hai, chứ dân chúng sẽ không liên hệ hai thứ làm một. Thẩm Mặc nói như vậy, chẳng qua là già mồm cãi láo mà thôi.



- Gãi lưng? Không thể nào? - Từ Vị mở lớn miệng, nói cái gì cũng không tin, liền đưa tay tóm đến trước ngực Thẩm Mặc.



Thẩm Mặc đưa tay ngăn hắn lại:

- Làm gì đấy, động tay đông chân, ta không có hứng thú với nam nhân.



- Ta có hứng thú với món đồ chơi của ngươi.

Từ Vị cười hắc hắc nói. Tay đã tóm được cái cán, đoạn lôi nó ra khỏi người Thẩm Mặc. Vừa nhìn thấy chính là cây Ngọc như ý màu vàng óng, không khỏi mở lớn miệng nói:

- Chính là thứ này?



Thẩm Mặc vừa chỉnh lý vạt áo bị hắn làm nhăn, vừa nói:

- Thứ này thì sao?



Từ Vị một mặt vuốt ve như ý, một mặt lắc đầu tấm tắc nói:

- Đây không phải là một cây như ý bình thường, đây là trấn án chí bảo của Ngọc Hi cung đó!

Rồi chỉ tay đến bên ngoài cây như ý nói:

- Có câu là: Thế nhân đều biết dương chi tốt, há lại biết hoàng ngọc càng khó tìm. ngươi nhìn màu sắc cây như ý này, đó là đế hoàng ngọc cổ kim hiếm thấy đấy! Khắp đại nội cũng tìm không được miếng ngọc thứ hai lớn thế này đâu! Đây là vật Tây Vực tiến cống cho Hiến Tông hoàng đế trong năm Thành Hoá, sau đó rơi vào tay thánh thượng hiện nay. Hoàng thượng rất quý trọng bảo vật mà lịch đại tiên đế thưởng thức qua này, luôn đặt trên ngự án ở hoàng cung, đã thành trấn án, trấn cung chi bảo. . . Xưa nay là vật mà Cảnh Vương điện hạ mơ ước.



~~



- Cảnh Vương cũng muốn?



Thẩm Mặc bỗng nhiên phát hiện, Ngọc như ý này hình như không đơn giản chỉ là vật ban thưởng.



- Đúng vậy, hơn nữa đừng thấy Dụ Vương trung thực, như đang nhẫn nhục chịu đựng, kỳ thực hắn cũng rất muốn!

Từ Vị gật đầu nói:

- Ở trong mắt Dụ Vương Cảnh Vương, như ý này cũng không phải là như ý, mà là quốc bảo truyền ngôi! Cho ai, người đó chính là thái tử một quốc gia, hoàng đế tương lai đó!



Trên mặt Thẩm Mặc lộ vẻ xấu hổ:

- Ta cảm thấy mình đâu có tư cách đó. . .



Từ Vị bị vẻ giả bộ của y chọc cười, cười mắng một tiếng:

- Ngươi còn dám nghĩ, cho dù thứ này có công hiệu đó thật, thì cũng chỉ ở chỗ nhị vị vương gia. Hiện tại đến tay chúng ta, dù làm gãi lưng cũng còn chê cứng, chả có tác dụng cức gì.



Thẩm Mặc đương nhiên biết lúc nãy hắn nói như vậy chẳng qua nói chơi thôi, cười xong liền nghiêm mặt nói:

- Chiếu theo ngươi nói, đồ vật này hẳn là thuộc về vật chuyên thuộc về hoàng gia, vậy không nên ban cho thần hạ, hiện tại hoàng đế cho ta, tới cùng có ý gì?



- Ta cũng thấy thật khó tin.
Thẩm Mặc thấy mình cũng bị kéo vào, lập tức tha cho hắn, đương nhiên quan trọng hơn là tha thứ cho mình. Y quay sang căm giận nói:

- Đều do Lục Tú kia, cô ta quả thật là sao quả tạ, lần đéo nào xuất hiện cũng không có chuyện tốt gì, lần sau còn kinh hơn lần trước.

Rồi tức giận cắn răng nói:

- Lúc trước nên giết cô ta cho rồi!



Chư vị xem nhất định khó hiểu, Thẩm Mặc từ trước đến nay không phải là người thích tính toán, tại sao Ngọc như ý bị vỡ liền nổi trận lôi đình, đòi đánh đòi giết chứ. Bởi vì niên đại này, những thứ hoàng đế ban thưởng đều có ý nghĩa chính trị, vật tầm thường đều phải giữ gìn cúng bái cho kỹ, càng miễn bàn loại quốc bảo có ý nghĩa trọng đại, ý vị sâu xa thế này. Hiện tại không ngờ bị làm vỡ, quả thật chả khác nào giết Thẩm Mặc. . . Bởi vì nếu để người nào biết rồi nắm lấy kiếm chuyện, y quả thật đủ để lên Tây Thị chém đầu, toàn gia sung quân.



~~



Dọc theo đường đi Thẩm Mặc đều hùng hùng hổ hổ phát tiết, khi gần đến tửu lâu mới bình phục xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Từ Vị nói:

- Bệ hạ ban thưởng cho ta bảo vật gì?



Từ Vị cũng suy sụp không kém:

- Kim hoàng ngọc như ý.



- Hiện tại ở đâu? - Thẩm Mặc lạnh giọng hỏi.



- Ở chỗ này. . . à không.

Đầu óc Từ Vị vẫn còn tốt, đảo mắt đã hiểu ý của Thẩm Mặc:

- Vật qúy như vậy đương nhiên phải mang về nhà bảo vệ rồi.



- Rất tốt, cứ nói như vậy.



Thẩm Mặc nghiêm mặt lườm hắn một cái, rồi mở cửa xe đi xuống. Từ Vị thất hồn lạc phách đi theo. Hai người vào tửu lâu, trong bao sương tại lầu ba gặp được chư vị huynh đệ ngoại trừ Tôn Lung đã đến Nam Kinh.



Lúc này Thẩm Mặc đã điều chỉnh tốt tâm tình, khiến người khác nhìn không ra mánh khóe. Nhưng sắc mặt Từ Vị vẫn vàng như nến, như thể đang sống với một căn bệnh nặng.



Mọi người còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn còn ồn ào cười nói:

- Tới chậm rồi, tới chậm rồi, phải phạt ba ly.



Dưới loại tình huống này, Thẩm Mặc thật không có lòng để mà dây dưa với họ. Y ngồi xuống uống liền ba ly rồi khai tiệc.



Giữa tiệc tự nhiên là ly qua cốc lại. Đào Đại Lâm ngồi đối bàn với Từ Vị khó hiểu nói:

- Lão Từ, ngươi làm sao vậy, ăn cái gì không tiêu hóa được hả?



Từ Vị cười khổ một tiếng nói:

- Không phải, ta mới nói chuyện với Chuyết Ngôn xong, đang kiểm điểm bản thân thôi.



Mọi người cười ồ lên, cũng may hứng thú không tìm trên người hắn, rất nhanh liền quay lại với Thẩm Mặc:

- Ngày hôm nay diện thánh được thưởng gì vậy?



Thẩm Mặc giật giật khóe môi, ngày hôm nay vốn có hai thu hoạch lớn, một là bảo vệ được phụ thân của Vương Thế Trinh, hai là có được vật báu vô giá Hoàng ngọc như ý. Có thể có người hỏi, nhưng y cũng không dám nói, bởi vì một khi cái trước bị người biết, y sẽ biến thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Nghiêm Thế Phiên, mặc dù y cũng không sợ, nhưng thật sự không muốn mạo hiểm như vậy; cái sau thì càng không cần nói, ý nghĩ ăn tươi như ý kia y cũng có. . .



- Không thể nào, không được gì à?

Mọi người không tin nói:

- Ngày đó Từ Vị còn nói có giải thưởng lớn đang chờ ngươi mà?



- Thật không. . .

Thẩm Mặc đánh ánh mắt bay qua Từ Vị. Từ Vị nhận được, vội vàng tỉnh táo tinh thần nói:

- Có có, bệ hạ ban cây Hoàng ngọc như ý cho Chuyết Ngôn rồi.



- A. . .



Tiếng hít khí lạnh vang lên ào ào. Hiển nhiên dưới sự dẫn dắt của Cảnh Vương điện hạ, thành Bắc Kinh không ai mà không biết thứ đồ chơi này.