Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 504 : Ngói lành

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Nghe nói Thẩm Mặc có được truyền ngôi chí bảo, các huynh đệ đều chấn kinh rồi, ngay cả ăn cơm cũng không cần, bu nhau muốn xem bảo bối kia. . .



Thẩm Mặc và Từ Vị nhìn nhau, cuối cùng mới nói:

- Đây chính là chí bảo, không thể xem tùy tiện, cần phải chọn một ngày tốt, bày lên hương án cúng vái rồi mới nhìn được.



- Còn phải phiền phức như thế à?

Tôn Đĩnh và Đào Đại Lâm Lâm đều bĩu môi nói:

- Nhìn thôi chứ có nhìn hư nó đâu.



- Đương nhiên rồi!

Từ Vị vội vàng phụ hoạ:

- Thấy thì thấy không hư, nhưng ở trong kinh chúng ta vẫn nên thận trọng mới tốt hơn, để tránh khỏi gây thêm phiền phức cho Chuyết Ngôn.



Đã nói đến đây thì mọi người đành phải bỏ ý định và tiếp tục uống rượu. Thẩm Mặc nhìn Từ Vị, thầm nghĩ gì cũng biết, chính là cần phải làm ra một cái khác.



Mọi người vừa uống vừa trò chuyện, đề tài bất giác chuyển đến sự kiện Vương Thế Trinh hôm nay, bầu không khí lập tức nặng trĩu. Mỗi người đều sắc mặt khó coi, trong lòng tức giận bất bình. Nhưng không ai nguyện phá hủy bầu không khí vui mừng trên bàn tiệc đón gió này, cho nên đều nghẹn không nói.



Thấy mọi người hăng hái không cao, Thẩm Mặc cười khổ một tiếng nói:

- Ngày hôm nay vốn nên mở tiệc vui vẻ, kết quả đã xảy ra chuyện này, biết trong lòng mọi người đều khó chịu, miễn cưỡng vui cười thì không có ý nghĩa rồi.

Nói rồi nâng ly lên:

- Nào, uống hết ly rượu này rồi chúng ai về nhà nấy, chờ thêm mấy ngày ta sẽ lại mời mọi người.



Mọi người thầm nghĩ cũng đúng, lại uống thêm mấy ly rồi tan tiệc.



Từ Vị đi theo Thẩm Mặc về nhà như không có gì, rồi gọi Nhược Hạm đang dạy con trai tri thư đạt lý vào buồng trong, sau đó đóng cửa cài then.



- Chuyện gì mà thần thần bí bí vậy? - Nhược Hạm bị hai người họ hù cho sửng sốt.



- Chúng ta thu dọn trốn thôi. - Thẩm Mặc ngồi xuống, uống nước lạnh ừng ực.



- Chạy trốn? - Nhược Hạm giật mình nói.



- Đúng vậy, đệ muội.

Từ Vị vẻ mặt đau khổ nói:

- Ta hại mọi người thảm rồi, kế sách hiện nay vẫn là nhanh chạy đi, chạy càng xa càng tốt, tốt nhất có thể ra biển đến Nam Dương bên kia.



- Tới cùng đã xảy ra chuyện gì? - Nhược Hạm bị dọa cho lạnh cả tay chân, run giọng gặng hỏi.



- Ngày hôm nay bệ hạ ban thưởng cho ta một cây Hoàng ngọc như ý. - Thẩm Mặc cúi đầu nói.



- Sau đó bị ta tuột tay làm vỡ rồi.

Từ Vị cũng cúi đầu nói:

- Lúc đó chúng tôi đang ở trên xe thưởng thức như ý kia, đột nhiên có một nha đầu điên xông ra làm kinh hãi ngựa kéo xe, ngựa giựt mạnh lại làm hai chúng tôi bị ngã. Sau đó cũng không biết thế nào, như ý bị rơi vỡ làm ba mảnh.



Nhược Hạm thoáng cái ngây dại, khó có thể tin nói:

- Không phải là nói giỡn đấy chứ, hai người cũng không phải A Cát và Thập Phân, sao có thể làm ra loại chuyện. . .không hợp lý thế này chứ?



- Ai biết được? Quả thật là ma xui quỷ khiến. - Từ Vị than thở: - Cho dù lặp lại một trăm lần, cũng không thể làm nó vỡ được.



- Nhưng hiện tại ngươi đã làm vỡ nó rồi. - Thẩm Mặc vừa nghĩ liền cả giận nói: - Không có cây thứ hai cho ngươi làm vỡ nữa đâu.



- Ta đi tự thú. - Từ Vị đứng dậy nói: - Như ý là ta làm vỡ, không quan hệ với ngươi.



- Ngươi muốn hại chết ta à! - Thẩm Mặc kéo hắn lại: - Chuyện này vốn ai cũng không biết, ngươi không phải là muốn ai ai cũng biết hay sao? Vật là ban cho ta, ngươi có thể ôm hết trách nhiệm được không?



- Ài.

Từ Vị đặt mông ngồi xuống nói:

- Vậy làm thế nào đây? Chúng ta có thể giấu diếm tiếp được không?



- Chuyện này đương nhiên không thể lộ ra. - Thẩm Mặc lắc đầu nói: - Có thể giấu được bao lâu thì giấu vậy.



- Nhưng nếu người khác muốn nhìn thì sao? - Từ Vị hỏi.



- Ngươi nghĩ biện pháp, giúp ta từ chối.

Thẩm Mặc lườm hắn một cái:
Muôn dặm thu buồn, xót thân thường nơi đất khách,

Suốt đời quặt quẹo, một mình lên ngắm trên đài.

Gian khổ uất hận, mái tóc thêm ngả màu sương,

Lận đận vì mang nhiều bệnh mới phải ngừng chén rượu đục.



Điều này làm cho trung niên quan viên đi cùng bên cạnh hắn nhăn mi lại, người đấy bốn năm mươi tuổi, vóc người khôi ngô, tướng mạo đẹp lạ thường, khuôn mặt chữ quốc, để râu quai nón, giữa hai hàng mi có một chữ xuyên rất sâu, khóe miệng mỏng vả lại rủ xuống, có vẻ cô ý chính trực, vừa nhìn đã khiến người sợ hãi không dám thân cận.



Đây là người phương nào? Đại Minh thái thường Tự khanh, chưởng quản Quốc Tử Giám Tế tửu sự, cũng chính là Cao Củng Cao Túc Khanh. Người này bất đồng với giới thư sinh phía nam chủ lưu trong triều, chính là nam nhi Yên Triệu cao lớn vạm vỡ. Tổ phụ của hắn là Cao Ngô, cử nhân trong năm Thành Hoá, quan tới Công bộ lang trung; phụ thân Cao Thượng Hiền, tiến sĩ Chính Đức năm 12, nhiều lần đảm nhiệm Sơn Đông án sát ti đề học thiêm sự, quan tới Quang lộc tự thiếu khanh, chính là dòng dõi thư hương, quan lại thế gia chân chính.



Trong gia đình thế này, Cao Củng nhận được gia giáo nghiêm ngặt, năm tuổi làm tốt đối ngẫu, tám tuổi thuộc thiên ngôn, đầu huyền lương, trùy thích cổ*, 17 tuổi lấy lễ kinh đứng đầu thôn, sau đó tại trên đường khoa cử tốn thời gian 13 năm mới thi đỗ tiến sĩ, được tuyển làm Thứ cát sĩ. Gia Tĩnh năm 21 bổ nhiệm Hàn Lâm Biên tu, chín năm khảo mãn, thăng Hàn Lâm Thị độc. Năm 31 Dụ Vương mở dinh thụ kinh, Cao Củng được chọn làm thủ tịch giảng quan, tiến phủ nhập giảng. Lúc đó hoàng thái tử đã chết hai năm mà chưa lập thái tử mới, Dụ Vương và Cảnh Vương đều ở kinh thành, luận tự nên lập Dụ Vương, mà Gia Tĩnh lại hình như chú ý Cảnh Vương. Dụ Vương tiền đồ chưa biết, trên dưới triều đình lời suy đoán, nghị luận rất nhiều.

/Đầu treo rường, Dùi đâm vế: câu trong Tam Tự kinh, ý nói khổ học.



Dưới tình cảnh bấp bênh thế này, Dụ Vương điện hạ vốn đã tính tình nhu nhược mỗi ngày sợ hãi muốn chết, vài lần thậm chí nghĩ đến xuất gia để cầu an bình, cũng may lúc này Cao Củng xuất hiện, hắn lấy mị lực nhân cách cường đại của mình để chiếm được sự tin cậy của Dụ Vương, vì hắn ra vào vương phủ, săn sóc đủ điều, coi như sự an ủi rất lớn cho Dụ Vương, và trở thành người tâm phúc và trụ cột của Dụ Vương.



Cao Củng ở liền trong Dụ Vương phủ hết chín năm, trong chín năm này, hắn truyền thụ kinh diên, khuyên nhủ đủ điều, giúp Dụ Vương nhận được nhiều điều bổ ích. Mặc dù Cao Củng đầu năm thăng nhiệm thái thường Tự khanh, không còn đảm nhiệm giảng quan vương phủ nữa, nhưng hai người đã thành lập quan hệ Vương thần, sư sinh vững chắc mà không gì phá nổi.



Thậm chí sau khi Cao Củng rời khỏi vương phủ, chuyện lớn nhỏ trong phủ Dụ Vương tất lệnh thái giám đi hỏi ý trước, sự tin cậy đối với hắn đã đến tình trạng ỷ lại, thậm chí là lưu luyến. Lần này Dụ Vương nói có việc, hắn liền vội vã chạy tới, không tị hiềm nghi chút nào, liền nghe được những âm thu buồn của vị điện hạ này.



Thân là lão sư của điện hạ, Cao Củng có nghĩa vụ bài ưu giải hoặc cho hắn, liền hắng giọng nói:

- Điện hạ, ngài xuân thu sơ thịnh, còn có rất nhiều tuổi xuân, cho dù nhất thời vấp phải chút đau khổ, nhưng cũng không thể quá mức bi thương, sớm muộn gì cũng sẽ qua, hy vọng cũng nhất định không tan biến.



~~



Hai thầy trò ở chung 10 năm, đôi bên đã hiểu nhau rất sâu sắc, Dụ Vương tự nhiên hiểu ý của sư phó, nghe vậy nhỏ nhẹ nói:

- Hài tử ta có thể sinh nữa, chỉ khi nào đệ đệ ta giành được vị trí, tất nhiên sẽ đem nơi ăn chốn ở của ta. . .



Cao Củng lắc đầu nói:

- Bệ hạ cũng chưa nói muốn lập Cảnh Vương là thái tử mà?



- Có lẽ là ta thần hồn nát thần tính. . .

Dụ Vương cười rồi xoay người lại:

- Nhưng tứ đệ gần đây sinh ra thế tử, đó là tôn nhi duy nhất của phụ hoàng ta.



- Điện hạ là sợ Cảnh Vương dĩ tử nhi quý?

Cao Củng đã hiểu nỗi lo lắng của Dụ Vương, hắn lắc đầu phủ quyết:

- Từ xưa khi lựa chọn thái tử đều là lập trưởng lập đích, hiện tại không có đích tử, ngài thân là hoàng trưởng tử, đó là thái tử trên pháp lý, văn võ cả triều đều đã thề sống chết che chở ngài!



- Thề sống chết bảo vệ?

Dụ Vương cười khổ một tiếng, chỉ tay vào vương cung chỉ có bốn bức tường:

- Người nhìn xem, đây mà là tẩm cung của thái tử một quốc gia hả? Phụ hoàng cũng không phải không cho phép ta sửa cung điện, Hộ bộ và Công bộ đối với ta chậm trễ, đâu thể đổi thừa lão nhân gia hắn được!



Nhìn Dụ Vương trước mặt, Cao Củng hết chỗ nói rồi, ai cũng biết hắn là thái tử theo lý đương nhiên, thế nhưng Gia Tĩnh đối với hắn lạnh lùng, cùng cố chấp trên việc xác lập thái tử, dẫn đến triều dã nổi lên nghi ngờ. . . lẽ nào hoàng đế đã có ý lập Cảnh Vương là thái tử?



Nếu như trước đây trong năm Gia Tĩnh, loại lo lắng này hoàn toàn là lo bò trắng răng, là lo sợ hão huyền, là hoang đường vô cùng. Bởi vì thời đại đó trong triều đình đầy là phần tử ngoan cố thề sống chết giữ gìn tổ chế, đạo chính thống, những người này sẽ không để ý an nguy cá nhân mà bảo vệ ngôi vị thái tử của Dụ Vương, trừ phi thái tử sống lại, chứ ai cũng không thể lay động.



Nhưng hiện tại là Gia Tĩnh năm 45, trải qua đại lễ nghị dài đến 20 năm, Gia Tĩnh Đế đã đem đám xương cứng dưỡng sĩ quốc gia 150 năm, trượng tiết tử nghĩa, trực ngôn cảm gián, toàn bộ tỏa cốt dương hôi, để đổi thành những kẻ đáng yêu do Nghiêm Tung dẫn đầu.



Có câu là trên muốn dưới thành toàn, dưới khẩu vị biến hóa của Gia Tĩnh Đế, trên triều đình hôm nay, đại thần kiên trì nguyên tắc tuy có khối người. . . nhưng phần lớn là chút tiểu quan thất bại, mà quyền vị chân chính thì đa phần là bị tiểu nhân đặt chữ lợi lên đầu nắm giữ, họ đều chỉ suy nghĩ, lúc này hẳn là ủng hộ ai, đứng ở bên ai, cổ động cho ai. Ủng hộ Dụ Vương tự nhiên sẽ không bị phỉ nhổ, nhưng cũng có số người đã quen với đầu cơ, muốn theo Cảnh Vương kiếm ăn trong trận thái tử chi tranh này.



Nguyên nhân rất đơn giản, người chết vì tiền chim chết vì miếng ăn mà thôi. Rất hiển nhiên, theo Cảnh Vương điện hạ kiếm ăn, nếu như thành công thì sẽ mang đến rất nhiều lợi ích, tất nhiên lớn hơn theo Dụ Vương. Loại tư tưởng này thoạt đầu cũng không nhiều, nhưng theo Nghiêm Thế Phiên và Cảnh Vương mắt đi mày lại, đi lại thân mật, họ bắt đầu cho Nghiêm đảng một tín hiệu —— sau khi trải qua suy nghĩ thời gian dài, phụ tử bọn họ hình như muốn hợp tác tiếp tục với Cảnh Vương.



Đây gần như là lựa chọn tất yếu của Nghiêm gia phụ tử, bởi vì bọn họ cần công lao lớn hơn nữa để hoàng đế tương lai có thể bảo trụ vinh hoa phú quý cho nhà mình, càng quan trọng là không bị thanh toán. Trên điểm này, từ trước đến nay Dụ Vương vốn trung thực đương nhiên không bằng một Cảnh Vương bụng đầy chú ý xấu, càng giúp bọn họ thêm tình đầu ý hợp.



Mà Cảnh Vương vốn chỉ nhỏ hơn Dụ Vương một tháng cũng rốt cuộc dưới sự cổ động của loại tình thế thuận lợi này thực sự có được giấc mộng hoàng đế, muốn liều mạng để tranh ngôi vị thái tử với ca ca cùng cha khác mẹ của hắn.



Khi con trai của Dụ Vương chết non, con trai của Cảnh Vương giáng sinh, tất cả mọi người cho rằng chiếc cân tiêu ly thắng lợi đã nghiêng về người sau. Tại thời khắc truy trướng sát điệt* này, Dụ Vương bị xem là bất lợi hoàn toàn. . . Trên thực tế, đây là lần đầu tiên Cao Củng đặt chân đến Dụ Vương phủ từ sau khi từ nhiệm giảng quan vương phủ, mục đích chính là vì cho Dụ Vương lòng tin, bảo hắn đừng bị áp lực trong lòng đè suy sụp khi mà còn chưa khai chiến.

/chỉ mua vào cổ phiếu có giá, nóng lòng bán ra cổ phiếu rớt giá.



Cho nên Cao Củng bất kể như thế nào cũng phải làm cho Dụ Vương phấn chấn lên. Nghĩ vậy, hắn mỉm cười nói:

- Ta nghĩ đến một người, nếu như có thể khiến hắn quy phụ điện hạ, vậy thì vạn sự không còn lo gì rồi!



- Người nào?

Trong mắt Dụ Vương bắn ra ánh sáng ít thấy, tựa như người sắp chết đuối vớ được một cọng rơm cứu mạng. Hắn nắm chặt tay Cao Củng:

- Nói mau đi!