Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 505 : Người thừa kế đế quốc

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Cao Củng tính tình nghiêm túc, cũng không úp úp mở mở, nói ra tên một người:

- Thẩm Mặc. . .



- Cái gì?

Dụ Vương khó hiểu nói:

- Lẽ nào ta chưa nói rõ sao? Lúc nãy mời sư phụ nói ra tên của người kia mà.



Cao Củng không khỏi động dung nói:

- Điện hạ, ta nói tên của người kia, họ Thẩm tên Mặc!

Nói rồi trừng to mắt:

- Ngài sẽ không ngay cả tên của hắn cũng chưa từng nghe nói qua đấy chứ?



- À. . .

Dụ Vương xấu hổ gãi gãi đầu nói:

- Ngươi vừa nói thế, hình như ta có chút ấn tượng rồi.

Suy nghĩ một chút rồi lại nói:

- Hắn làm gì?



Cao Củng giờ thì triệt để bó tay rồi. Mặc dù biết rõ người này ít có hứng thú đối với chính sự, nhưng cũng không nghĩ tới lại thờ ơ đến loại trình độ này. Hắn đành phải nói:

- Hắn nguyên là tuần phủ Tô Tùng, công thần khai phụ của triều đình, vừa mới hồi kinh, bệ hạ còn ban cho hắn cây Hoàng ngọc như ý. . .



- Hoàng ngọc như ý. . .

Dụ Vương thoáng trừng lên cặp mắt mê man:

- Ngươi là nói vị Ti kinh Tẩy mã kia?



Cao Củng ngoại trừ cười khổ vẫn là cười khổ, thầm nghĩ ngài cũng chỉ cảm thấy hứng thú đối với cái này. Hắn liền thuận theo nói:

- Điện hạ chắc là có điều không biết, người này là cánh tay đắc lực tương lai mà bệ hạ gắng sức bồi dưỡng, vừa bước vào sĩ đồ liền đưa vào thẳng trung khu, sau khi rèn luyện tại nội các lại đưa xuống Giang Nam lịch lãm, quả thực đã làm ra chút đại sự hảo sự, rất được bệ hạ vừa lòng.



Tính nết của Dụ Vương đã bị Cao Củng mò thấu. Nghe vậy hắn quả nhiên khẩn trương nói:

- Người này thật quan trọng như vậy ư? Bệ hạ ban vật kia cho hắn làm gì?



- Thánh ý như thiên, há người làm thần tử có thể vọng đoán.

Cao Củng theo thường lệ lắc đầu nói:

- Nhưng ta có thể rất khẳng định nói một câu, người được Thẩm Mặc được thiên hạ! Thủ đoạn và năng lượng của người này cũng không phải đại thần bình thường có thể sánh bằng. . . Nếu như được người này tương trợ, điện hạ tựa như có dây dài trong tay, có thể trở tay là trói được Thương Long rồi!



- A. . .

Dụ Vương trầm ngâm chốc lát mới nói:

- Vì sao bệ hạ lại ban cho hắn Ngọc như ý nhỉ?



Cao Củng nghe vậy mắt trợn trắng, thầm nghĩ: "Hay nhỉ, chẳng khác nào nãy giờ nói vô ích à." hắn đành phải nói đại cho Dụ Vương nghe:

- Nếu như nhất định phải nói một vài điều, vậy vi thần cho rằng, đây là bệ hạ muốn mượn cơ hội thử xem ai đỏ mắt với bảo vật này.



- Vậy ai còn dám mời chào Thẩm Mặc? - Dụ Vương trừng lớn mắt nói.



- Nếu là người khác, tự nhiên không tiện cùng hắn tiếp xúc.

Cao Củng thản nhiên cười nói:

- Nhưng sau khi tự ta rời chức, bốn vị sư phụ của vương phủ sẽ thiếu một người, ta trở lại liền thượng thư, yêu cầu bổ sung cho điện hạ. . . Đến lúc đó Hàn Lâm Viện cùng đề cử, nhân tuyển này tất nhiên là Thẩm Mặc đoạt được.



- A, vì sao?

Dụ Vương khó hiểu hỏi:

- Trong Hàn Lâm Viện trên trăm vị học giả uyên thâm, luận tư lịch, học thức, hình như đều không tới phiên Thẩm Mặc mà?



- Ha ha, điện hạ có điều không biết.


Nhưng y hiển nhiên không biết tính tình của Triệu lão phu tử, lão nhân gia này chỉ có công phẫn, không có thù riêng, trước kia cho rằng Thẩm Mặc là phần tử Nghiêm đảng, tự nhiên sẽ trừng mắt lạnh mặt với y. Nhưng thời gian đã chứng minh, y chỉ là vị quan có năng lực làm việc thực tế, ngoại trừ kết giao sâu với Hồ Tôn Hiến, cũng không dây dưa không rõ với Nghiêm đảng, cho nên Triệu Trinh Cát đã tiêu tan oán khí đối với Thẩm Mặc, trái lại còn sinh ra chút hổ thẹn.



Vừa nghe nói Thẩm Mặc bái phỏng, hắn còn tự mình ra cửa đón, dắt tay nhau vào phòng Thiêm áp, lại ngồi cùng với Thẩm Mặc trên một hàng ghế dưới đại án, còn sai người châm trà ngon nhất, làm cho Thẩm Mặc có chút thụ sủng nhược kinh, không biết cục đá xù xì này sao lại đổi tính rồi.



Triệu Trinh Cát nhìn ra vẻ khó hiểu trên mặt Thẩm Mặc, hắn cười xấu hổ, và nói thẳng luôn:

- Ngày xưa hiểu lầm quá sâu, có nhiều chỗ đã mạo phạm Thẩm đại nhân. Giờ nghĩ lại, thật sự là lão phu ngu muội lỗ mãng, tiên nhập vi chủ, lại bị Lữ Đậu Ấn kia xúi giục, mới khiến Thẩm đại nhân chịu nhiều ủy khuất như vậy, suýt nữa còn phải mất cả tính danh và tiền đồ.

Đoạn thở dài nói:

- Giờ mỗi khi nghĩ đến đều cảm thấy xấu hổ vô cùng, thật sự không biết nên xin lỗi với Thẩm đại nhân thế nào.

Rồi đứng dậy khom lưng thật sâu với Thẩm Mặc:

- Để ta cúi đầu với ngươi trước vậy.



Thẩm Mặc vội vàng đỡ lấy Triệu thượng thư, khẽ nói:

- Bộ đường đừng có mà làm vậy, năm đó Chuyết Ngôn cũng là chưa hiểu chuyện, hành sự không thỏa đáng, tự nhiên sẽ khiến ngài sinh nghi, chịu chút đau khổ cũng là tự tìm.

Rồi cười ha ha nói:

- Vả lại Tái ông mất ngựa chưa biết là họa hay phúc? Ta bị áp giải đến kinh, có trải qua kỳ ngộ, nói đến thì vẫn là được nhiều hơn mất a.



Thấy y khoan dung độ lượng như vậy, Triệu Trinh Cát càng xấu hổ:

- Ta đã sống uổng từng tuổi này, chẳng hiểu lý lẽ bằng một hậu sinh như ngươi.



Thẩm Mặc cười nói:

- Bộ đường chính trực vô tư, đích thật là tấm gương sáng để đám hậu bối chúng tôi noi theo.

Nói rồi cúi người sâu với Triệu Trinh Cát:

- Năm đó học sinh thi đình, nếu không phải bộ đường đại nhân không tính toán hiềm khích trước đó, che chở cho học sinh, thì sao có học sinh như ngày hôm nay chứ?



Y chỉ là nói quá. Kỳ thật năm đó, Triệu Trinh Cát chẳng qua là dựa vào lương tâm, không có làm khó Thẩm Mặc mà thôi, căn bản chưa nói tới che chở gì hết. Nhưng nghe Thẩm Mặc như thế vừa nói, trong lòng Triệu Trinh Cát thoải mái hơn nhiều, hơn nữa có chút nhân duyên ấy, trên cảm tình đã tiến gần hơn rất nhiều.



Khi hai người lại ngồi xuống, rốt cuộc hiềm khích lúc trước đã tiêu tan, vả lại còn thân cận hơn nhiều so với đồng liêu. . .Đây coi như là không đánh không quen biết rồi. Triệu Trinh Cát cảm khái đến ngày xưa:

- Cũng không biết Lữ Đậu Ấn kia hiện tại ra sao rồi.



Thẩm Mặc có chút buồn bã nói:

- Trong một lần tiễu phỉ, Lữ đại nhân đã vì nước hy sinh thân mình rồi.



Mặc dù sự thực còn xa mới tới vậy, nhưng người chết phải tôn kính. Khi Thẩm Mặc thượng báo triều đình đã tô son trát phấn thêm cho Lữ Đậu Ấn, khiến hắn không chỉ bảo toàn danh tiết, còn truy phong đồng tri Tô Châu, coi như là tận tình tận nghĩa rồi.



- Ai, không ngờ được a, không ngờ được.

Triệu Trinh Cát lắc đầu quầy quậy nói:

- Thật sự là thị phi thành bại chuyển đầu không a. . . Ngẫm lại mấy năm nay, bao nhiêu người được đại lãng đào sa? Trương Kinh, Lý Thiên Sủng, Chu Sung, Lý Mặc, Vương Dự. . . đều là những tên gọi hiển hách một thời tên gọi hiện tại người thì quy ẩn, người thì qua đời, người thì ngồi tù, cũng đã thành cố nhân cả rồi.

/Đại lãng đào sa: trưởng thành phải trải qua sóng to gió lớn.



Thẩm Mặc nhẹ nhàng gật đầu, y không rõ vì sao Triệu Trinh Cát muốn cảm khái việc này, đành phải thuận miệng nói:

- Cũng may còn có trụ cột vững vàng như bộ đường đây chèo trống triều đình.



Y chỉ ca ngợi vài câu khẩu bất ứng tâm, nhưng lại khiến Triệu Trinh Cát buồn bã nói:

- Sợ rằng, lão phu cũng sắp phải theo gót bọn họ rồi.



- Vì sao? - Thẩm Mặc giật mình nói.



- Ha ha. . .

Triệu Trinh Cát cười với vẻ sầu thảm:

- Ngày ấy Chuyết Ngôn cũng có mặt, sao lại không biết vì sao chứ?