Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 512 : Lý chí, lục quang tổ

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Nếu như đã hạ quyết tâm thì tất nhiên không thể trì hoãn thêm ngày nào nữa, Thẩm Mặc liền lên kiệu, tới nha môn lại bộ ở phía tây Tử Cấm Thành.



Tới đầu phố, y xuống kiệu sai Tam Xích cầm danh thiếp đi bẩm bảo, bản thân chắt tay sau lưng đi qua đi lại, còn mua một quả lê vàng lớn, vừa đi vừa gặm không hề tỏ ra vội vã một chút nào.



Vừa từ thời xưa, nha môn cấp càng cao thì càng khó vào, cao tới đỉnh là nha môn lại bộ.



Nội các cấp bậc đúng là cao nhất, nhưng người ta ở trong Tây Uyển, ngươi có muốn chúng chẳng vào được. Cho nên nha môn thiên hạ, lục bộ là khó vào nhất, trong đó thì lại bộ nắm giữ thăng giáng các quan lại càng khó hơn, quan viên tứ ngũ phẩm tới, còn phải đưa phong bao rồi thông báo. Tiếp đó người ta cho ngươi vào lúc nào thì lúc đấy ngươi mới được vào.



Tới chỗ trước nha môn mấy trượng, liền thấy một chòi nghỉ mát đặt dưới chân tường. Có mấy mươi quan viên đang đứng trong chòi nói chuyện, đa phần là thanh bào, cũng có một số lam bào xen lẫn trong đó.

Thẩm Mặc biết những người này xếp hàng đợi vị trí trống. Ở cuối cùng có một lão lại đang cãi nhau với một quan viên thanh bào thân hình gầy gò, người xung quanh thản nhiên đứng nhìn, không phải không thấy hứng thú, mà là không dám hứng thú.



Thẩm Mặc không có tâm tư xem náo nhiệt, chỉ là dưới ánh mặt trời gay gắt, căn bản không thể đứng nổi, Tam Xích thì lề mề mãi chưa thấy ra, y liền đi tới dưới chòi muốn tránh nắng.



Nhưng lão lại mắt nhìn tám phương tai nghe sáu hướng kia thoát mình khỏi cuộc cãi nhau, nói với Thẩm Mặc:

- Giao tiền chưa mà đã xông vào?



- Giao tiền?

Thẩm Mặc lấy làm lạ:

- Giao tiền gì?



- Có mắt mà không biết nhìn à?

Lão lại dụng chân đá vào một tấm biển, Thẩm Mặc mới để ý tới mấy hàng chữ trong đó :" 50 văn vào chòi, 50 văn nữa được ngồi, 50 văn nữa dâng tràm mát, 50 văn nữa có nước ô mai."



Xem xong Thẩm Mặc hỏi lão lại:

- Làm ăn trước cửa nha môn, đây là chủ ý của ai?



- Sao nào?

Lão lại không để ý tới phẩm cấp của y, những người này nhìn thấy quan quá nhiều rồi, nên quan viên từ hồng bào trở xuống không coi vào đâu, trừng con mắt chuột lên:

- Chuyện làm ăn của lại bộ ngươi cũng muốn quản à?



Thẩm Mặc tất nhiên là không thèm chấp loại chó trông cửa này, cười nhạt nói:

- Ta chẳng qua là muốn hỏi cho biết, nếu là việc làm ăn của lại bộ, tất nhiên không có ý kiến gì.



- Không có ý kiến gì thì tốt.

Lão lại bực bội:

- Rốt cuộc là có vào không, chê đắt thì nói rõ ra rồi đứng dưới mắt trời ấy.



- Không đắt, giá tiền rất hợp lý.

Thẩm Mặc cười ha hả, nhưng nhớ ra toàn thân trên dưới không có xu nào, ngay cả vừa rồi mua lê cũng là do thị vệ trả, liền quay đầu tìm kiệu của mình.



Lão lại kia cho rằng túi Thẩm Mặc không có tiền còn sĩ diện, cười nhạt:

- Không có tiền nói sớm một tiếng, đứng dưới ánh mặt trời cũng không mất mặt.
Trong vòng bảo vệ của hộ vệ, lại nhỏ giọng nói chuyện , không lo bị người khác nghe thấy.



- Ta chẳng qua là một kẻ thất bại trong đời, lại không cam tâm nghe những lời nói bậy bạ của lão giá đó.

Lý Chí khinh bỉ nói:

- Rảnh rỗi không có gì làm viết chút sách vớ vẩn còn được, nếu tin vào mấy cái lời đại nghĩa của lão già đó làm tiêu chuẩn, không phải là đầu kẹp vào cửa thì ăn đất quá nhiều.



Người thời đại này mà dám nói xếch mé như thế về thánh nhân là chắc chắn không có, nếu không phải xuyên việt giống y thì làm sao mà cả gan nói câu phản nghịch như vậy? Giống như những người dân trên mạng thời đại của y, mạnh miệng nói Khổng phu tử chẳng có gì ghê gớm, cho dù là to gan như Từ Vị cũng chẳng dám.



Chỗ này không phải nơi nói chuyện, Thẩm Mặc cố áp chế vui sướng, thầm nghĩ, thế nào cũng phải bảo vệ hắn, vừa nhìn hắn đầy thâm ý, vừa nói:

- Máy lạnh, TV, điều hòa nhiệt độ.

Cái này giống như ám hiệu của đám lưu manh thổ phỉ xã hội đen.



Lý Chí kỳ quái nhìn Thẩm Mặc hỏi lại:

- Ngươi nói gì thế? Đó là tên món ăn à?



Thấy vẻ mặc của hắn không giống như giả bộ, Thẩm Mặc thầm nghĩ :"Chẳng lẽ là tiền bối thập niên 50. 60 xuyên việt tới?" Vậy thì càng tốt, người như thế càng ít tạp niệm, lại phát ám hiệu"

- Radio, đèn pin, máy khâu.



- Ngươi nói cái quái quỷ gì thế?

Lý Chí hoang mang hỏi.



Thẩm Mặc lại nghĩ :" Chẳng lẽ là thời Dân Quốc xuyên việt tới?" Nhưng lại nghĩ :" Không phải, thời dân quốc làm gì có giáo dục thi cử? Chẳng lẽ là người nước ngoài xuyên việt tới?"



Chuyện phương thức tư duy của anh bạn Thẩm Mặc nó có vấn đề chúng ta nói nhiều rồi, không cần để ý...



Lúc này Thẩm Mặc thấy Tam Xích dẫn người mình muốn tìm tới, từ trong nha môn đi ra, đành ngừng suy nghĩ vẩn vơ lại, quyết định để sau này tìm cơ hội hỏi thẳng thằng cho rõ ràng.



Người đang đi thẳng tới là Lục Bỉnh.



Đương nhiên chỉ là trùng hợp, bởi vì hắn họ Lục, tên Quang Tổ, người Bình Hồ Chiết Giang, là người nhà của Lục Bỉnh. Là bậc con cháu mang lại thể diện cho Lục đô đốc nhất, được Lục đô đốc quý nhất.



Nếu ngươi cho rằng hào môn đại tộc chỉ toàn sinh ra đám Nhị thế tổ thì ngươi sai rồi, sai lớn rồi. Quan trọng là phải xem giáo dục ra sao, như hệ Lục Quang Tổ, cả gia gia và cha hắn đều trúng tiến sĩ, có thể gọi là dòng dõi thư hương rồi.

Dưới hoàn cảnh gia đình tốt đẹp như thế, hắn dùi mài kinh sử mười năm, tới tuổi 20 đã đề danh bảng vàng, thành một tiến sĩ trong năm Gia Tĩnh thứ 26, năm hoàng kim.

Nhưng khác với tuyến đường hàn lâm của Trương Cư Chính, Lý Xuân Phương, ngay từ ban đầu hắn đã từ cơ sở đi lên, trước tiên làm huyện lệnh, sau đó là thông phán, tới tận tri phủ, bất kể nơi nào cũng chấp pháp công bằng, liêm khiết công minh, rất được triều đình lẫn dân gian ca ngợi.



Lăn lộn mười mấy năm, tới năm kia, rốt cuộc hắn cũng hoàn thành rèn luyện ở địa phương, thăng lên làm một lang trung Văn Tuyển ti của Lại bộ, mặc dù phẩm cấp có kém hơn, nhưng là bước nhảy vọt thực sự.



Văn võ toàn triều ai chẳng biết, Văn tuyển ti của Lại bộ, Võ Tuyển ti của Binh bộ, một cái quản lên xuống của quan văn, một cái quản lên xuống của quan võ. Là hai vị trí quan trọng nhất của lục bộ, chẳng nhưng giàu tới chảy mỡ, còn có cơ hội thăng lên làm thị lang, thượng thư, tiền đồ không thể giới hạn.



Cho nên hắn vừa mới đi ra, những quan viên đợi chỗ trống kia cứ như là thấy mẹ đẻ vậy, ùa một cái vây tới, Lục đại nhân, Lục đại nhân không ngớt bên tai. Chẳng trách bọn họ người nghèo chí ngắn, dù sao vị Lục đại nhân này gật đầu một cái, bản thân liền có việc kiếm cơm rồi, không cần suốt ngày xếp hàng, chịu tội chịu nhục nữa.