Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 513 : Dĩ thực vi thiên

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Nhưng Lục Bỉnh Lục Quang Tổ không tới vì bọn họ, hắn khách khí chắp tay với mọi người, nói:

- Chư vị đại nhân, đợi hạ quan giải quyết xong chuyện bên này rồi nói chuyện với mọi người.



Mọi người không dám làm lỡ việc của Lục đại nhân, mặc dù luyến tiếc, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn tránh được.



Chỉ thấy Lục Quang Tổ đi tới trước mặt binh lính Thuận Thiên phủ nói nhỏ vài câu, mấy người kia liền thu quân, không để ý tới chuyện ở đây nữa.



Lục Quang Tổ lại đi tới bên cạnh Thẩm Mặc, cười với y, móc ra một nén bạc trong lòng, nói với tả hữu:

- Đem lão Hầu về nhà, để ông ấy tĩnh dưỡng, khi nào khỏe rồi hẵng hay.



Tả hữu không dị nghị gì, liền dùng ván khiêng lão Hầu vẫn còn hôn mê đi.



Chỉ vài ba câu đã đuổi khổ chủ lẫn quan sai đi, Lục Quang Tổ lại sai người ghi chép tên người tới xin việc kia lại, tới trước mặt Thẩm Mặc đưa tay ra:

- Lão đệ mời.



Thẩm Mặc cười:

- Ngũ Đài huynh, làm huynh thêm phiền phức rồi.



Lục Quang Tổ cười ôn hòa:

- Người trong nhà mà, chính là dùng khi phiền phức.



Thẩm Mặc cười vui vẻ:

- Lời này huynh nói làm cho ta cũng thấy xấu hổ rồi.

Liền kéo Lý Chí bên cạnh:

- Đi nào chúng ta vào thôi.



Lý Chí hơi sửng sốt, nhưng vẫn nghe theo vào phía trong.



Ba người đi vào nha môn lại bộ tới Văn Tuyển Thanh Lại ti ở phía đông, mở cửa Thiêm áp phong ra, dâng trà, chia chủ khách ngồi xuống, Lục Quang Tổ hỏi:

- Xin hỏi cao tính đại danh của vị huynh đài này.



Láy Tán có chút không tự nhiên lắm, đáp:

- Lục đại nhân, tại hạ Lý Chí, tự Hoành Phủ, người Tuyền Châu Phúc Kiến, bác sĩ nguyên nhiệm quốc tử giám, vì về nhà chịu tang tổ phủ, hiện giờ về kinh chờ đợi nhậm chức mới.



Đem những lời văn vẻ này nói thẳng ra một chút, là vì gia gia chết, về nhà phục tam ba năm, kết quả là quay về thì phát hiện ra chức vị giáo viên trường đại học TW quốc gia đã bị người khác chiếm mất rồi, đành tới lại bộ đòi chức mới.



Lục Quang Tổ nghe vậy gật gù, nhìn Thẩm Mặc hỏi:

- Lão đệ và Lý đại nhân là chỗ quen biết cũ à?



Thẩm Mặc cười ha hả :

- Đúng thế, bằng hữu cũ nhiều năm rồi, trước kia ở Tô Châu có qua lại với huynh ấy không ít.

Vì đề cao tỉ lệ thi đỗ của học sinh, Thẩm Mặc tất nhiên là dày công nghiên cứu Lý Chí bảo điển, gọi là qua lại tinh thần cũng không phải là nói quá.



Lý Chí miệng mấp máy mấy lần, cuối cùng không nói ra câu ngu xuẩn như :" Ta không quen y".



Lục Quang Tổ gật đầu cười:

- Như thế ta không giúp việc này thì không được rồi.

Liền sai người tới quốc tử giám, hàn lâm viện, chiêm sự phủ tìm danh sách, xem xem có chỗ trống cho quan viên thất phẩm trở xuống để bù vào không. Việc này hắn có thể tự quyết, sau đó báo cáo là được, bác sĩ quốc tử giám chẳng qua là quan nhỏ bát phẩm, Lục Quang Tổ nói một câu là xong.


- Nói thừa, tới chỗ ngươi còn có thể ăn cái khác sao?

Lục Quang Tổ cười mắng.



- Tiểu nhân cũng biết thế, nhưng không thể không hỏi được.

Tiểu nhị cười bồi:

- Cửa hiệu hôm qua mới nhập vào ít dê Hà Sóc, số lượng có hạn, chuyên môn để lại cho ngài một con, giờ chúng ta ăn nó ?



- Bao nhiêu tiền một con?

Lục Quang Tổ hỏi.



Tiểu nhị giơ một bàn tay lên:

- Chừng này ạ.



- Đừng coi ta là dê béo mà cắt xẻo đấy nhé.

Lục Quang Tổ vẫn tươi cười.



- Ngài là quý nhân phải ăn đồ đắt giá chứ ạ. Số dê đó riêng vận chuyện đến đây đã không dễ dàng rồi, dọc đường đi phải chiếu cố tỉ mỉ, khát cho uống nước suối trong, đói cho ăn cỏ xanh, tổng cộng chỉ có 20 con thôi, ngài thấy có đang tiền không ạ?



- Vậy thì mang lên một con.

Lục Quang Tổ cười ha hả:

- Đám tiểu nhị các ngươi miệng có thể nói cho gà mẹ trở thánh phượng hoàng.



- Tiểu nhân nói thật mà.

Tiểu nhị pha trà xong do ba vị, lại bưng lên chút điểm tâm, bánh trái. Khom người lùi ra nói :

- Ba vị lão nhân gia xin đợi một chút.



Thẩm Mặc và Lý Chí thấy hắn đột than, cho một ít gỗ tùng vào, thầm nghĩ :" Đây là bồn để nướng rồi."



Tiểu nhị lại đem hai cái vỉ sắt hình tròn đặt lên chậu lửa, đợi nóng rồi, liền đem miếng thịt dê đã cắt sẵn đặt chỉnh tề trên đó, vừa bày vừa giới thiệu:

- Những miếng thịt này dùng dấm, dầu, muối, rượu, gừng .. Tẩm ướp hơn ba canh giờ, đảm bảo mùi vị đầy đủ.



Lục Quang Tổ là khách quen, tất nhiên không cần hắn giới thiệu, xua tay nói:

- Được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi, bọn ta tự làm lấy ăn mới thú.



- Vậy ngài tự nhiên.

Tiểu nhị nghe thế đặt đũa gắp thị xuống, quay sang dặn hai người Thẩm Mặc:

- Lát nữa chín rồi, hai vị dùng đũa trúc gắp, rửa qua trong nước lạnh rồi hãy ăn cho sạch sẽ.

Nói xong lui ra đóng cửa lại cho ba người.



Trong gian phòng ánh lửa bập bùng, khói bốc nghi ngút, mấy người Thẩm Mặc tay trái cẫm chén rượu, tay phải cầm đũa trúc dài hơn một xích, vừa nướng vừa ăn, tỏ ra hết sức hào hứng..



Nhưng làm cho Lục Quang Tổ ngạc nhiên là hai người kia động tác còn thành thạo hơn cả khách quen là hắn, hiển nhiên là ăn nhiều rồi, không khỏi tò mò hỏi:

- Ta ở Giang Nam chưa bao giờ thấy qua hiệu đồ nướng? Hai vị ăn ở đâu thế?



Hai người đồng thanh:

- Chuyện qua nhiều năm rồi.

Mặt đầy cảm khái nhớ lại.