Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 514 : Kẻ này không tầm thường

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Câu trả lời giống nhau, nhưng ký ức hoàn toàn khác nhau. Thẩm Mặc nhớ lại mùa đông năm đó, ở Lô Viên của Trương Kinh, mình và Tiểu A Man, Nhu Nương len lén nướng thịt ăn.

Chớp mắt một cái đã qua bảy tám năm. Ngõa thị phu nhân trong một lần kịch chiến với giặc Oa bị trọng thương, cố gắng gượng dẫn Thổ binh về quảng tây, năm kia, tiểu A Man mới mười mấy tuổi đã trở thành người kế nhiệm, điều này làm Thẩm Mặc rất lo cho An Man bé nhỏ, không biết vì sao Ngõa thị phu nhân lại đưa ra quyết định như thế.



Còn Lý Chí thì nhớ tới bức tranh biển rộng, thuyền buồm, đồng bọn nướng thịt lớn, uống rượu cả vò. Đó chính là cuộc sống giang hồ trước khi Lý lão sư trúng cử nhân.

Đúng thế Lý lão sư từng ra biển, là một tay buôn lậu kiệt xuất, có điều đó là chuyện trước khi nạn giặc Oa lan tràn.



Mặc dù mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng thái độ hai người đều giống nhau, mặc cho Lục Quang Tổ hỏi han thế nào đều không muốn đem bí mật trong lòng chia sẻ cho người khác.



Bị hỏi gấp, Thẩm Mặc đành chuyển đề tài:

- Ngũ Đài huynh, cái lão lại hôm nay có lai lịch gì, Hoành Phủ huynh đánh lão ta có chuyện gì không?



Lục Quang Tổ không trả lời ngay, mà dựa vào động tác uống rượu, kín đáo suy nghĩ một lúc mới khẽ nói:

- Lão ta vốn chỉ là kẻ du thủ du thực ở kinh thành, tựa hồ có chút quan hệ giây mơ rễ má gì với Ngô bộ đường, nên luồn vào được nha môn, trước nay làm xằng làm bậy, có điều Ngô bộ đường ở đó, mọi người đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đây chẳng phải là chuyện hay ho đẹp đẽ gì, nhưng hắn vẫn nói rất thẳng thắn, thành khẩn.



Lý Chí nghe thế, kích động nói:

- Ai làm thì người đấy chịu, Lục đại nhân, ngài trói ta lại đưa đi gặp Ngô Bằng đi.



- Đừng kích động, đừng kích động.

Lục Quang Tổ xua tay nói:

- Nếu là bàn đầu huynh đánh lão đúng là có chút phiền phức, nhưng bây giờ lão ta phải chịu thôi, Ngô bộ đường sẽ không tìm huynh kiếm chuyện đâu.



- Vì sao?

Thẩm Mặc nghe ra chút manh mối, hỏi:

- Là lão ta làm mất lòng Ngô Bằng, hay là Ngô Bằng có vấn đề gì?



Lục Quang Tổ cười thần bí, nói:

- Lão đệ đoán coi.



- Nói như vậy là Ngô Bằng xảy ra chuyện rồi?

Thẩm Mặc trầm giọng nói, điều này quá rõ ràng, nếu là khả năng thứ nhất, Lục Quang Tổ bảo y đoán còn hứng thú gì nữa.



- Đúng thế.

Lục Quang Tổ gật đầu:

- Bên kia đã tuyên bố, bên này dám động vào Triệu Đại Châu, bên kia lấy Ngô Vạn Lý ra khai đao.

Vạn Lý là hiệu của Ngô Bằng.



- Đầu kim đâm phải mũi gai rồi.

Thẩm Mặc hào hứng nói, cạn chén với hai người, uống cạn luôn một chén lớn:

- Đánh nhau tới mức độ nào rồi?



Ngô Bằng không phải là con mèo con chó nào đó, là là một bộ đường, Đại Minh thiên quan, nắm quyền thăng giáng quan viên toàn thiên hạ.



Nói một cách không khoa trương là thượng thu lại bộ chức cao quyền trọng ngang ngửa với đại lão nội các, há có thể dễ dàng lay động? Sao mà bị dễ dàng dọa cho sợ được.



Nhưng có câu, không phải mãnh long sao dám qua sông? Người Từ đảng không nắm chắc thì sao dám mạnh miệng tuyên bố như thế.



Mỡ dê nhỏ xuống hòn than đỏ hồng, bắt lên từng đốm hoa lửa.
Lý Chí nói:

- Chuyện gì cũng trước lạ sau quen, lần đầu tiên ta không có kinh nghiệm, cho nên mới học thuộc 500 bài, nhưng qua nghiên cứu tỉ mỉ, ba năm sau, ta giảm xuống còn 300 bài, rồi ba năm nữa còn 200 bài.

Hắn càng nói càng kích động, giọng nói trở nên phấn khích:

- Tới năm nay, thành quả mới nhất xuất hiện. Đám học sinh các ngươi có phúc đấy, chỉ cần học thuộc 120 bài, là đảm bảo thuận lợi tới Thuận Thiên phủ thi hương.



Thế là tiếng reo hò làm Thẩm Mặc cứ tưởng mình đang ở chợ, Lý lão sư thì la khản cả giọng:

- Đây là do chính ta tổng kết trải nghiệm bản thân, dùng kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, làm ra thành quả mới nhất. Chỉ cần chăm chỉ nghiêm túc nghe lời ta, bất kể là các ngươi trí óc ra sao, chỉ cần trí nhớ dùng được, là có thể thi trúng. Thế là thi cử nhân biến thành lao động thể lực đơn thuẩn rồi, chỉ cần ngươi chịu bỏ công bỏ sức, thêm vào chút may mắn là nhất định có thể thành công! Các ngươi còn do dự cái gì nữa? Có muốn nghe hay không?



- Muốn!

Đám khảo sinh bị hắn dụ dỗ huyết mạch căng phồng, cùng hò hét theo. Hận không thể cởi túi tiền, mua hết tất cả chương trình học của Lý tiên sinh.



Thẩm Mặc cũng kích động :" Xem ra tên Lý Chí này đúng là nhân vật thuộc thời đại của mình rồi, là tên đại bịp."



Nhưng cũng có người không phục, đứng dậy kháng nghị:

- Nói như lời tiên sinh, thì sách thánh hiền không cần đọc nữa ư?



- Đương nhiên, có thời gian rảnh rỗi, chẳng bằng đọc thêm vài bài văn còn có tác dụng hơn.

Lý Chí cười khẩy.



- Nếu như không thông Chu Tử, làm sao trình bày được đại nghĩ của thánh nhân?

Kẻ vệ đạo kia lớn tiếng chất vấn.



- Thánh nhân cái gì? Ai là thánh nhân?

Lý Chí khịt mũi khinh bỉ.



Sinh viên vệ đạo phẫn nộ nói:

- Chu Tử nói :" Trời không sinh thánh nhân, vạn cổ chìm trong đêm tối." Khổng phu tử chính là thánh nhân! Điều này mà ngươi không hiểu à?



- Hả? Không có ông ta thì chúng ta sống trong bóng đêm?

Lý Chí cười khả ố:

- Chẳng lẽ Tam Hoàng Ngũ Đế ban ngày cũng phải thắp đèn lồng đi đường à?

Đám sinh viên không nhịn được cười phá cả lên.



Đám vệ đạo như bị xỉ nhục cực lớn, tức giận cãi lại:

- Khổng phu tử là thánh nhân trong thánh nhân, là chí thánh tiên sư. Bất kể làm cái gì cũng phải theo lời Khổng phu tử. Không thể không học theo, không thể không nghe theo, không cho phép không nghe theo. Ngươi dám dị nghị không?

Nếu như Lý Chí nói có, bọn chúng sẽ đi báo quan lập tức, tóm lấy tên tà giáo dị đoan này.



- Mọi người thấy lời này có đúng không?

Lý Chí hiển nhiên trí tuệ hơn hẳn đám sinh viên cổ hủ có thể đối phó được, hắn dùng chiêu thái cực đẩy câu hỏi sang cho học sinh khác.



- Đúng.

Có mấy tên vệ đạo đáp.



- Vậy ta hỏi ngươi, những người sinh ra trước Khổng phu tử thì học theo ai? Ví dụ như phụ thân Khổng phu tử chẳng hạn, ông ta căn cứ vào cái gì làm người?

Lý Thế cười lạnh:

- Chẳng lẽ ông ta không biết làm người, tới khi sinh ra con rồi mới học theo con mình à?

Bên dưới lại cười rộ lên, đám vệ đạo cứng họng không biết trả lời ra sao?