Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 515 : Dưỡng đức

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Lúc này Lý Chí nghiêm túc nói:

- Trời sinh ra một người, là có nhân cách của người đó, dựa vào người khác mà sống, nhân cách của ngươi ở đâu? Đúng sai của tiền nhân là quá khứ, còn ngày nay không phải ngày xưa nữa, làm sao có thể hoàn toàn lấy theo tiêu chuẩn của ngày xưa để đánh giá ngày nay?



Đại bộ phận với lời hắn tỏ ra mơ mơ hồ hồ, nhưng có không ít sinh viên trầm tư, cảm giác hắn nói có đạo lý.

Nhưng bất kẻ thế nào mọi người đều có một suy nghĩ chung, vị tiên sinh này không tầm thường. Mấy tên vệ đạo sợ bẩn tai bỏ đi, nhưng tuyệt đại đa số vẫn ở lại. Bọn họ chẳng quan tâm Lý Chí coi Khổng Tử như thế nào, chỉ cần có thể giúp bọn họ thi đỗ, cho dù Lý tiên sinh ngày ngày đái lên tượng thánh nhân, mọi người cũng chỉ nói :" Ướt quá, ướt quá."



Một khảo sinh trung niên ngồi bên cạnh Thẩm Mặc hỏi:

- Ngươi có báo danh không?

Buổi trưa Thẩm Mặc đã thay áo quan, lúc này bị người ta hiểu lầm là cũng hâm mộ Lý tiên sinh mà tới. Y cười nói:

- Không biết có hiệu nghiệm hay không, nên chưa quyết định được. Huynh đài quyết định sau này theo Lý tiên sinh học?



- Đúng thế.

Khảo sinh đó ủ rũ nói:

- Thi bao nhiêu năm trời không trúng, nếu còn trượt nữa ta chỉ có cách treo cổ. Cho dù có làm trâu làm ngựa, ta cũng phải đi theo Lý tiên sinh.



Tan học, từ trường tư thục đi ra thì đã là giờ thân rồi, mùa hè ngày dài, không trung ráng đỏ rực rỡ, trời còn sáng lắm.



Thẩm Mặc cười nói:

- Chúc mừng Hoành Phủ huynh khai pháo thành công.



Hò hét kêu gào cả buổi chiều, Lý Tán có chút mỏi mệt, nghe vậy cười nói:

- Đại nhân đúng là sao may mắn của tại hạ, vốn ban đầu đi đến đâu cũng đụng đầu vào tường kết quả là vừa gặp đại nhân, chuyện gì cũng thuận lợi... Sao tại hạ không gặp đại nhân sớm hơn nhỉ?



Thẩm Mặc cười đầy thâm ý:

- Hiện giờ gặp cũng chưa muộn mà.



Lý Tán nghe ra ý khác trong lời của y, nói:

- Ngày khác bọn họ nộp tiền, tại hạ sẽ mời đại nhân và Lục đại nhân uống rượu, hai vị phải nể mặt nhé.



- Nhất định, nhất định ... Có điều hôm nay hãy để ta mời, chúng ta tìm tửu lâu uống chút rượu đi.



Lý Tán nhìn sắc trời, có chút khó xử nói:

- Ra ngoài cả ngày trời, chẳng biết trong nhà đã ăn gì chưa, thật không yên tâm nổi.



- Bên ta thì không sao? Ngày sau của chúng ta còn dài.

Thẩm Mặc không muốn làm khó hắn, vội an ủi:

- Hoành Phủ huynh nên trở về nhà trước đi.



- Đa tạ đại nhân thông cảm.

Lý Tán chắp tay nói, mặc dù bình thường hắn luôn khinh thường người khác, nhưng không tới mức không biết tốt xấu.



Thẩm Mặc quan tâm hỏi:

- Trong nhà Hoành Phủ huynh còn những ai nữa?



- Lão nương, lão bà, với cả ba cái tàu há mồm.

Lý Tán thở dài một tiếng:

- Một mình tại hạ phải nuôi sáu cái mồm.



- Vậy ta tới bái phỏng lão bá mẫu...



- Không cần, không cần.

Lý Tán vội vàng ngăn cản:


Hiện giờ thì sao? Chưa nói hồng bào biến thành lam bào, còn ở trong kinh thành, quan viên nhiều như chó, lại làm chức nhàn, cả ngày chẳng có việc gì, còn phải cẩn thận đối đãi, không dám đắc tội với ai, không dám lộ ra chút bất mãn nào, tránh chuốc lấy phiền phức.



Cuộc sống này đối với người từng làm mưa làm gió một vùng mà nói, sống một ngày là một ngày dày vò, Nhược Hạm tin rằng trượng phu không tiếp nhận được sự thay đổi đó, nên mới thành ra thế này.



Suy nghĩ như thế, Nhược Hạm thấy lòng chua xót, nước mắt như muốn chảy ra, nhưng nàng biết, nam nhân coi thể diện lớn hơn trời, nếu an ủi y, càng làm cho Thẩm Mặc thêm buồn, liền nghĩ cách làm y vui, kể cho y cầu chuyện :

- Có một hòa thượng len lén mua tôm về luộc ăn, hắn thấy tôm nhảy lung tung trong nổi, vội chắp hai tay lại khấn :" A di đà phật, nhẫn nại một chút, nhẫn nại một chút, lát nữa chín rồi không còn đau nữa.”



Chuyện này xưa như trái đất, căn bản không gây cười cho Thẩm Mặc được chút nào, cười cho có lệ một cái, cảm thấy ăn no rồi liền lấy khăn ăn lau miệng. Đột nhiên lòng tỉnh ra, thấy Nhược Hạm mặt đầy mong đợi, mới biết ý tứ của nàng, bật cười:

- Nha đầu thối, lại còn dám bày trò với chồng, ta có phải là tôm đâu.



- Thiếp cũng không phải là hòa thượng.

Nhược Hạm cười híp mắt như hai vầng trăng non.



Thẩm Mặc cười lớn, sắc mặt dần nhu hòa trở lại, nắm lấy bàn tay nhỏ mịn mang của phu nhân, nhẹ nhàng nói:

- Xin lỗi, lại làm nàng phải lo lắng rồi.



Nhược Hạm lắc đầu:

- Vợ chồng với nhau nói lời này làm gì?

Rồi quan tâm nói:

- Chàng mau chóng tốt lên nhé, chàng là bầu trời của cả nhà, nếu tâm tình chàng không tốt, cả nhà ta cũng sẽ âm u suốt.



- Biết rồi mà.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Từ chuyển từ Tô Châu tới Bắc Kinh, đúng là hơi không quen, có điều đã điều chỉnh xong rồi, ngày mai chuẩn bị chính thức đi làm, bắt đầu cuộc sống mới.



- Thật sao? Vậy tốt quá.

Nhược Hạm reo lên:

- Có điều chàng phải đồng ý với thiếp một chuyện.



- Nàng nói đi.



- Đừng ngược đãi mình nữa.

Nhược Hạm vành mắt đỏ lên:

- Nhìn chàng ăn cơm thừa thiếp đau lòng lắm, nhà ta đâu có thiếu thốn chút đó ...



- Phu nhân hiểu lầm rồi, không phải ta ngược đãi mình, cũng không phải là muốn tiết kiệm gì, mà thuần túy từ trong lòng cảm thấy không nên lãng phí.



- Sao chàng đột nhiên có suy nghĩ này?

Nhược Hạm lấy làm lạ.



- Mấy ngày qua điều nghe thấy nhìn thấy làm ta đầy cảm xúc.

Thẩm Mặc thở dài:

- Phạm Văn Chính nói, lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ. Hiện giờ ta chưa làm được điều này, cũng không có tư cách làm. Có điều ta cũng không thể lãng phí lương thực, trong khi bao nhiêu đồng liêu ăn không no, bách tính không có cái cho vào miệng.



Nhược Hạm áy náy nói:

- Là thiếp nghĩ quá tục rồi, nhà ta sau này bất kể thế nào cũng không được lãng phí lương thực.



Thẩm Mặc cười:

- Tĩnh có thể tu thân, kiệm có thể dưỡng đức, Gia Cát Lượng nói thế đấy, không sai được đâu.