Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 529 : Lại thi hương

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Lúc này Dụ vương đi ra, ba người cùng hành lễ, Dụ vương nói:

- Hôm nay là ngày rằm tháng bảy, các vị sư phụ buổi trưa ở lại ăn cơm nhé.

Ba người không thể chối từ, liền cười nhận lời.



Khi dạy học, Dụ vương quan tâm hỏi Thẩm Mặc đã tìm được Lý tiên sinh chưa? Thẩm Mặc gật đầu đáp;

- Đã liên hệ rồi, Lý tiên sinh qua Sơn Hải quan, không bao lâu nữa là tới kinh.

Dụ vương liền trở nên vui mừng.



Nghe giảng một lúc, Phùng Bào hầu hạ bên cạnh liền nói:

- Hôm nay là ngày rằm, tiên sinh, hay là chúng ta nghỉ sớm một chút, làm vài ván với vương gia, nô tài thích nhất xem mọi người chơi cờ.



Nghe nói chơi cờ, hai mắt Dụ vương liền sáng lên, hắn và Thẩm Mặc là kỳ phùng địch thủ. Chẳng phải là trình độ hai người lợi hại mà là sàn sàn như nhau, thắng thua chỉ chênh nhau chút ít, có thể mặc sức ra tay chém giết nhau cho thống khoái mà thôi.



Thẩm Mặc biết Phùng Bào làm thế là cố ý kiếm chuyện với Trần Dĩ Cần, nhưng không vạch trần ra, thấy Dụ vương đang mong mỏi nhìn mình, nói:

- Cung kính không bằng tuân lệnh.



Dụ vương mừng rỡ:

- Phùng Bào, mau đi bày cờ.



- Vâng ạ.

Phùng Bào hớn hở đáp.



Ván cờ này hai bên sát phạt dữ dội, Phùng Bào ở bên cạnh giã đầu gãi tai, thấy ai sắp thua thì giúp người đó, làm hai người đánh mãi mà không phân thắng bại. Cuối cùng đều thành tướng không quân, chỉ đành nhận hòa.



Dụ vương nổi hứng lên, nói:

- Nào nào đánh thêm ván nữa, lần này nhất định phải phân thắng bại.



Thẩm Mặc lắc đầu cười:

- Nếu còn đánh thêm ván nữa, Trần sư phụ và Ân sư phụ thành song pháo không thuốc nổ mất.

Liền đứng dậy:

- Thôi để ngày khác tái chiến vậy.



Thẩm rời đi không lâu, Trần Dĩ Cửu còn chưa vào, Phùng Bào nhìn đồng hồ trên bàn, đó là quà Thẩm Mặc tặng cho Dụ vương, liền kêu lên:

- Ái dà, đã sắp trưa rồi, Vương gia , chúng ta ăn cơm trước thôi.



- Thế này e không hay.

Dụ vương do dự:

- Trần sư phụ sẽ không vui.



"Cho đáng đời hắn." Phùng Bào thầm chửi một câu, mặt làm ra vẻ không tán đồng:

- Tính khí của Trần sư phụ vương gia còn lạ gì nữa, giảng bài là nói tràng giang đại hải, không tốn hai canh giờ thì chưa thể kết thúc.

Nói rồi giang tay ra:

- Tới khi đó người đói, Thẩm sư phụ, Ân sư phụ cũng đói, lại không tiện cắt ngang bài giảng của Trần sư phụ. Chẳng bằng ăn no uống say rồi thong thả nghe giảng.



Dụ vương vốn là người dễ mềm lòng, nghe thế thì gật đầu:

- Được, cứ làm như vậy.



Lúc này Trần Dĩ Cần đi vào, cao giọng nói:

- Điện hạ, hôm nay chúng ta giảng: "Hữu tửu thực, tiên sanh soạn, tằng thị dĩ vi hiếu hồ?"



*** Câu luận ngữ: Khi có việc cần mới nhiệt tình mời mọc cơm rượu săn đón thì có phải là hiếu không?




Cũng là từ một tới mười, hơn nữa còn đáp lại bằng câu dài, độ khó cao hơn hẳn. Trần Dĩ Cẩn cuối cùng cũng hiểu ra, mình căn bản không phải là đối thủ của Thẩm Mặc, liền thở dài:

- Ta nhận thua.

Nói xong uống cạn chén rượu, mặt rất rầu rĩ khó coi.



Dụ vương giảng hòa:

- Vốn chỉ là giải trí trợ hứng thôi mà, thắng thua đều vui vả.

Nói rồi giơ chén lên:

- Nào, chúng ta cùng uống chén này.



Trần Dĩ Cần cười cảm kích, cạn chén với mọi người, từ đó trở đi sửa cái tích thích bới móc tật xấu của người khác.



Hàng phục được Trần Dĩ Cẩn luôn cho mình hơn người, cuộc sống của Thẩm Mặc bước vào thời kỳ yên ả, mỗi ngày qua lại giữa vương phủ và Quốc tử giám.

Quan hệ với Dụ vương cực kỳ hòa hợp, đối đãi với học sinh cũng tận tâm tận lực, được đa số yêu quý, xem ra y đã thích ứng được với cuộc sống dạy học.

Thẩm Chuyết Ngôn oai hùng giang nam tựa hồ đã thành truyền thuyết, bị lu mờ ở thành Bắc Kinh u ám, không còn được người ta chú ý tới nữa.



Chớp mắt một cái đã tới tháng tám, trọng tâm của sinh hoạt chính trị cả triều đình là thi Hương năm Gia Tĩnh thứ 40, khởi điểm của kỳ thi lớn ba năm một lần, cũng là dòng máu mới đổ vào quan trường, cho nên hết sức thu hút ánh mắt của người khác, mặc dù sau cuộc thi, những "đứa con cưng" đó sẽ mau chóng bị lãng quên, nhưng không hề gây trở ngại cho các đại nhân quan tâm vào lúc đó.



Thi Hương được cử hành theo thông lệ vào ngày mùng 7 tháng 8, qua tháng bảy, triều đình liền công bố danh sách quan chủ phó khảo của mười ba tỉnh, còn về thi hương phủ Thuận Thiên dưới chân thiên tử, dựa theo thông lệ thì trước bảy ngày mới công bố.



Sau khi danh sách được đưa ra, Thẩm Mặc cả kinh, vì quan chủ khảo thi Hương lần này không phải ai khác, mà chính là Thẩm Mặc Thẩm Chuyết Ngôn.

Phải biết rằng chủ khảo thi Hương là công việc nóng bỏng tay, có câu một lần chủ khảo, hưởng lợi cả đời. Tuyệt đối không phải là sai, cứ nghĩ mà xem hai ba trăm người thi trúng gọi ngươi là "ân sư". Một phát có ngay nhiều học sinh cử nhân như vậy, định sẵn là sẽ có rất nhiều người thành đạt, chẳng cần làm thượng thư các lão gì, dù làm cán bộ trung tầng bình thường cũng có một món của báu đáng quý.



Cho nên ai cũng thèm khát cái vị trí quan chủ khảo này. Đương nhiên là không phải ai cũng có thể làm cái chức chủ khảo thi hương này. Phải có hai điều kiện tiên quyết, xuất thân Hàn lâm viện và hồng bào tứ phẩm, mặc dù hiện giờ Thẩm Mặc chỉ là quan ngũ phẩm ti nghiệp Quốc tử giám, nhưng dù sao y từng làm tuần phủ, cho nên về tư cách hoàn toàn có thể chấp nhận được.



Có điều tiếp nhận cái công việc ngon lành vừa có thể diện lại có lợi thực, Thẩm Mặc chẳng thể nào cười nổi, vì sao? Bởi vì Thuận Thiên phủ ở chốn kinh kỳ, nơi quyền quý hào môn quy tụ, vương hầu công khanh có khắp nơi. Y sớm đã nghe nói, mỗi năm tới thi Hương, chuyện đi cửa sau, lôi kéo quan hệ đã thành thông tục.



Lần này thi Hương cạnh tranh khá là kịch liệt, tổng cộng có hơn 7500 khảo sinh, trong đó chọn 206 người thi đỗ. Đối diện với cuộc cạnh tranh kịch liệt như thế, các khảo sinh cùng với gia tộc sẻ dụng hết phép thuật thần thông để chiếm tiên cơ, muốn con cháu mình có tên trên bảng.



Có người sẽ hỏi, không phải khoa cử có biện pháp chống gian lận hoàn thiện sao? Phép thần thông cao đến mấy cũng có tác dụng gì?



Đáp án là, đương nhiên có tác dụng, nếu như thấy phép thần không có tác dụng, vậy nguyên nhân chỉ có một, phép ngươi chưa đủ mạnh thôi. Còn nếu phép thần đủ mạnh, bất kỳ một pháo đài như như không thể đánh bại nào, trước mặt ngươi chỉ là gói vụn gạch nát, không đáng một nụ cười.



Đó là nguyên nhân vì sao khảo quan thi Hương ở phủ Thuận Thiên công cố trước kỳ thi. Chính là sợ những phép thần thông không sao đề phòng hết kia.



Nhưng cho dù quan chủ khảo công minh liêm chính, kiên quyết không gian dối, đồng khảo quan cũng có biện pháp, thậm chí có thể đợi thu bài xong trộn lẫn bài vào, càng chưa nói khảo sinh mang tài liệu, thậm chí trong ngoài cấu kết, làm người ta không thể đề phòng được.



Đến ngày Cẩm Y Vệ đưa Thẩm Mặc lên xe ngựa kín như binh, từ Quốc tử giám tới đình viện không biết chốn nào, sau đó bắt đầu ra đề.



Dùng mất ba ngày nghĩ ra đề thì đầu tiên, lần này Thẩm Mặc mang suy nghĩ, không cần có gì thần kỹ, không mắc lỗi lầm là được, nên ra đề lần lượt là " Cư tắc viết bất ngô tri dã." " Đức hành: Nhan uyên, nhuận tử tái, nhiễm bá ngưu, trọng cung " cùng với " Quân tử tật một thế nhi danh bất xưng yên " . Đều là đề thi đường đường chính chính, hơn nữa không gợi ra bất kỳ sự liên tưởng nào.



Đem đề thì giao ra cho Cẩm Y vệ trông coi mình, sau đó lại dùng hai ngày nữa nghĩ đề thi hai vòng sau, cũng giao cho Cẩm Y vệ rồi cắm đầu ngủ. Thẩm nghĩ :" Giờ mới biết làm khảo quan còn vất vả hơn làm khảo sinh."



Tới ngày mùng 6 Thẩm Mặc mới tỉnh lại, cảm thấy tinh lực mình lại trở nên sung mãnh, liền phấn chấn tắm rửa thay y phục, chuẩn bị tụ họp với các đồng khảo quan, nghênh tiếp cuộc khiêu khiến gian nan, hoặc có thể nói là chiến tranh này.



Đây là cuộc chiến giữa khảo sinh và khảo quan, giữa gian lận và công chính, chế độ và chống chế độ. Là phe bảo vệ chế độ, Thẩm Mặc phải nghĩ cách trừ bỏ toàn bộ hiện tượng chống chế độ, hoặc ít nhất ở mức có thể chấp nhận được.



Nếu lần thi Hương này mà hỏng, y thân bại danh liệt, không một ai có thể cứu vãn được.



Nếu như thành công, qua trải nghiệm này, lý lịch của y sẽ thêm một đoạn nổi bật.