Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 536 : Thần y vào kinh

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


- Nguyên nhân là vì sao?

Thẩm Mặc cuối cùng không nhịn được hỏi:

- Nói thế nào cũng là người kế thừa đời thứ ba duy nhất của bệ hạ, đây là chuyện mừng của hoàng gia mà.



- Đúng thế, vốn đây là chuyện đại hỉ, ban đầu bệ hạ cũng rất chi là cao hứng.

Lục Bỉnh nói:

- Nhưng vì một câu nói của một người mà tất cả đã hoàn toàn biến đổi.



- Câu nói gì mà có uy lực lớn đến thế?

Thẩm Mặc tới đây không kìm nổi tò mò nữa.



- Câu nói đó chỉ là một đệ nghị rất bình thường, chẳng qua là vì xin tôn hiệu cho Lô Tĩnh phi nương nương quá cố.

Lục Bỉnh thì thầm:

- Nhưng chính câu nói này làm nhi tử của Cảnh vương bị bệ hạ ghét.



- Vì sao vậy?

Thẩm Mặc nhất thời chưa hiểu ra.



- Hà hà, Lô Tĩnh phi nương nương tháng giêng năm ngoái mất.

Lục Bỉnh cười khẽ:

- Nhi tử của Cảnh vương lại sinh ra vào tháng 5 năm nay, đệ nói có vấn đề không?



- Đồng phòng trong thời gian thủ hiếu ...

Thẩm Mặc rốt cuộc cũng hiểu ra.



- Đúng vậy.

Lục Bỉnh gật đầu thừa nhận:

- Bệ hạ liền khơi lên suy nghĩ, bấm ngón tay tính toán, phát hiện ra Cảnh vương trong thời gian thủ hiếu mẫu thân, không ngờ vẫn không quên mò lên giường với lão bà. Không kìm được giận dữ, vì thế tất nhiên không có thiện cảm gì với đứa cháu này. Nhưng may mắn là bệ hạ chỉ có duy nhất đứa cháu này, không thể đánh chết được, nên lãnh đạm một thời gian xem thế nào rồi hẵng nói.



Thẩm Mặc hiểu ý tứ của Lục Bỉnh rồi:

- Ý sư huynh nói, việc cấp bách hiện nay của Dụ vương điện hạ là sinh ra thế tử, là có thể đi sau mà tới trước?



- Đúng là như thế đấy.



- Câu hỏi cuối cùng, là ai cáo trạng với bệ hạ.

Thẩm Mặc hỏi nhỏ:

- Vì sao không nghe được chút phong thanh nào?



- Là Từ các lão.

Lục Bỉnh không làm y phải hổi hộp, bình thản nói:

- Vị tọa hạ lão sư này của đệ là thanh kiếm không lộ mũi nhọn khỏi vỏ, là cao thủ ẩn mình, gặp chuyện nên học ông ta nhiều hơn.



- Là ông ta à...

Thẩm Mặc không kìm được thốt lên, Thẩm Mặc biết Từ Giai tinh thông thuật quyền mưu, giỏi đạo tung hoành, cho nên không hề thấy lạ việc ông ta nghĩ ra được đối sách bốn lạng đẩy ngàn cân này.

Làm y kinh ngạc là thái độ của Từ Giai, từ trước tới nay, hình tượng của Từ Giai trong lòng y không được vẻ vang lắm, cảm thấy ông ta quá nín nhịn, cũng quá ích kỷ, không dám chịu trách nhiệm gì, không chịu ra mặt vì bất kỳ ai. Chỉ một lòng bảo vệ vị trí của mình, chờ đợi tham dự lễ truy điệu Nghiêm các lão.



Cái chuyện đắc tội với người khác này, Thẩm Mặc có nghĩ vỡ đầu cũng không liên tưởng tới Từ Giai, nhưng Lục Bỉnh sẽ không lừa y, cho nên Thẩm Mặc cảnh tỉnh bản thân, phải đánh giá lại vị thứ phụ nội các này lần nữa. Quan trọng hơn là định vị lại quan hệ với ông ta.



Từ chỗ Lục Bỉnh trở về nhà , Thẩm Mặc vốn định giáo dục cho hai thằng quỷ con cho tốt, thế nhưng quý nhân nhiều việc, Phùng Bào của Dụ vương phủ tới, nói vương gia đã lâu không gặp y, rất nhớ y v...v...v...



Thẩm Mặc không thể làm gì khác là bỏ nhi tử đó tới gặp Dụ vương, tới nơi, Dụ vương qủa nhiên hết sức nhiệt tình, hết mời y ăn hoa quả lại mời y ăn bánh trái, cuối cùng mới ấp a ấp ủng hỏi:
- Ngươi cũng chạy tới phủ của hắn ta rồi à?



- Đúng thế.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Người trong triều đường, không thể tự quyết. Triều đình bảo ta tới Dụ vương phủ dạy học, ta chỉ đành ngoan ngoãn tới đó.



- Đổi yêu cầu đi.

Lý Thời Trân nói:

- Ta không xem bệnh cho hắn được?



- Cái gì?

Thẩm Mặc tức thì chết lặng:

- Chẳng lẽ không chữa nổi nữa sao?



- Không chữa nổi nữa.

Lý Thời Trân gật đầu:

- Loại bệnh này của hắn, ba phần dựa vào chữa trị, bảy phần dựa vào điều dưỡng. Dù ta đã dốc toàn lực ra, cũng chỉ có tác dụng ba phần thôi, bản thân hắn lại buông thả dâm dục, không biết tiết chế, hủy cả bảy phần kia đi, cho dù ta tận tâm hơn nữa cũng có tác dụng gì.



Thẩm Mặc nghe ra ông ta chưa nói tới mức tuyệt vọng, liền thở dài:

- Người ngay không nói lời gian, Lý tiên sinh. Đại Minh chúng ta truyền thừa hoàng vị xưa nay đều là lập trưởng không lập thứ, hiện giờ Dụ vương là con trưởng, là người kế vị ngôi báu trên pháp luật, đó là vấn đề nguyên tắc, liên quan tới vững bền của giang sơn xã tắc, thậm chí là an nguy sinh tử của lê dân bách tính, kinh mong tiên sinh bất kể thế nào cũng tới thăm Dụ vương điện hạ, xin tiên sinh hãy tin ta, hiện giờ hắn không như xưa nữa, mà đã nguy trong sớm tối, nhất định sẽ nghe lời tiên sinh.



Nghe Thẩm Mặc nói, Lý Thời Trân chìm vào trầm tư, hồi lâu sau mới hỏi:

- Vì sao?



- Cảnh vương đã sinh nhi tử, nếu như Dụ vương không có chút khởi sắc nào, rất có khả năng bị đệ đệ thay thế.



- Ồ...

Lý Thời Trân gật đầu không rõ có ý gì, hỏi:

- Ngươi thấy con người Dụ vương ra sao?



- Nhân hậu, nhân nghĩa, nhân từ.

Thẩm Mặc dùng ba từ hình dung Dụ vương:

- Chính là đấng thiên mệnh để quốc gia nghỉ ngơi lấy lại sức, tiếp tục hướng tới.



- Không cần phải nâng tầm lên như thế?

Lý Thời Trần xua tay:

- Ngươi chỉ cần nói hắn sẽ đối xử với người dân ra sao?



- Không nhiễu dân. Ta tin vào phán đoán của mình.



Im lặng hồi lâu, Lý Thời Trân đưa tay ra:

- Đưa đây.



- Đưa cái gì?

Thẩm Mặc ngẩn người.



- Ma Phi Tán.



Thẩm Mặc mừng rỡ:

- Nói như thế là ngài đồng ý rồi?