Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 541 : Thỉnh tội

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


- Lão sư hỏi giờ nên làm thế nào?



Khi Từ Giai và Trương Cư Chính đều cho rằng sau khi Thẩm Mặc ca một bài hùng hồn sẽ đứng ra diễn xuất một tràng hiên ngang lẫm liệt, nhất vãng vô tiền. Nhưng hai người họ tuyệt đối không ngờ tới, Thẩm Mặc lại không nóng vội, mà ngồi trở lại vị trí, nâng chung trà lên thong thả uống vài ngụm, rồi mới chậm rãi nói:

- Ý của học sinh là nóng ruột đâm hỏng việc, chúng ta còn phải đi từ từ.



Đây giống như ngươi mời khách nhân về nhà hết, rồi lại nói: Xin lỗi, tôi chưa mua đồ ăn. khiến người ta tổn thương. Tuy Từ các lão kềm chế tốt, cũng vẫn im lặng một hồi, Trương Cư Chính ở phía sau bình phong thì suýt nữa buồn bực hừ ra tiếng rồi.



Thẩm Mặc lại coi như không phát giác, vẫn nói tiếp:

- Theo cái nhìn của học sinh, tình thế trước mặt cực kỳ quan trọng, phải hái thành quả thắng lợi vào tay, sau đó bảo trì thế tiến công cục bộ, chỉnh thể áp dụng thủ thế là được.



- Nguyện nghe tỏ tường. - Sắc mặt Từ Giai trở nên nghiêm túc.



- Yên Mậu Khanh và Ngô Sơn là nhất định phải bắt.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Hơn nữa không thể để cho bi kịch lần trước tái diễn, nhất định không thể thay bằng người của Nghiêm đảng.



- Cái này ta hiểu được. - Từ Giai gật đầu nói: - Vậy thế tiến công cục bộ gọi là gì?



- Chỉ cần có thể hoàn thành bước đầu tiên, sau đó nếu tiến hành đình thôi, bên có hại chính là Nghiêm đảng.

Thẩm Mặc mỉm cười nói:

- Lão sư có thể lợi dụng điểm này, nghĩ cách kéo hạ một hai đại thần của Nghiêm đảng, bẻ gãy phe cánh, chặt đứt nanh vuốt, mở rộng ưu thế. . . như vậy, thay đổi về thực lực song phương vẫn chỉ là thứ hai, then chốt sẽ cho trên dưới cả triều một ám chỉ -- thực lực của Từ các lão rốt cuộc sắp áp đảo Nghiêm các lão. Con đê nghìn dặm còn hủy bởi hang kiến, loại biến hóa trên quan điểm này sẽ cuối cùng dẫn đến lão sư càng ngày càng mạnh, Nghiêm đảng càng ngày càng yếu, cho đến khi đạt được thắng lợi với tính áp đảo.



- Còn chỉnh thể thủ thế? - Từ Giai hỏi.



- Mặc dù tiền cảnh khá tốt đẹp, nhưng cũng nhất định phải thấy được, Nghiêm đảng cánh dày, móng nhọn, nếu tùy tiện xung đột nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, thậm chí là bị nó cắn ngược, cho nên chúng ta phải tránh cho quyết chiến, nhất thiết không được nóng vội.

Rồi tự tin cười nói:

- Chỉ cần đợi thêm vài tháng, thời cơ hoàng kim đảo Nghiêm sẽ xuất hiện!



- Dựa vào đâu nói vậy? - Từ Giai nghiêm túc hỏi.



Thẩm Mặc lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo:

- Học sinh thông qua một số con đường, biết được tình huống sức khỏe của Âu Dương phu nhân. . .



Không cần hỏi, Từ Giai cũng có thể suy đoán, là vị hảo sư huynh của Thẩm Mặc để lộ tin tức. Ông cấp thiết hỏi:

- Thế nào?



- Âu Dương phu nhân đã không thể cầm cự đến năm mới. . .

Thẩm Mặc khẽ nói, đây chính là cái vốn mà y tìm đến Từ Giai.



Trong sát na mắt Từ Giai bắn ra tinh quang:

- Tin tức xác thực không? Là lời đồn, hay là tự mình chẩn trị qua?



- Quả thật như vậy.

Thẩm Mặc nói:

- Học sinh đã mời Lý đại phu xem qua toa thuốc của Thái Y viện, hắn rất khẳng định nói cho học sinh biết, đó không phải là chữa bệnh, mà là kéo dài mệnh.



- Lý đại phu? - Từ Giai trầm giọng hỏi.



- Là Lý Thời Trân Lý thái y.

Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:

- Hiện tại hắn đang ở chỗ học sinh để xem bệnh cho Dụ Vương gia.



"Ừm. . ." Từ Giai gật đầu, ông vẫn biết vị thần y của Đại Minh, liền nhỏ nhẹ nói:

- Tốt nhất có thể để cho Lý thần y đi xem bệnh cho Âu Dương phu nhân, thứ nhất hắn biết Âu Dương phu nhân, thứ hai tại phương diện này cũng không ai có thể gạt được hắn.



Cẩn thận ngủ đông bao nhiêu năm đã khiến ông ta trở nên cẩn thận như này.


- Gian thương ở đâu mà to gan vậy, dám trộm thuế của trẫm? - Sắc mặt Gia Tĩnh đã rất khó coi.



- Việc này không quan hệ với các thương nhân, bọn họ cũng không có cái gan đó.

Lý Phương vội vàng nói:

- Là tuần phủ nha môn xảy ra vấn đề, chủ tử ngài nghe. . .

Liền thì thầm:

- Tháng năm, tuần phủ nha môn mượn cớ tiền tuyến thiếu quân tư, mệnh ti Thị bạc chuyển 2 vạn cân trà, 5 vạn kiện đồ sứ, 3 vạn cây tơ lụa, với giá phải chăng sang tuần phủ nha môn, tháng tới, lại hạ lệnh chuyển 4000 cân trà, 3 vạn kiện đồ sứ, 6 vạn cây tơ lụa sang tuần phủ nha môn, nhưng gặp các thương hào đình công chống lại, sau lại thôi.



- Sau đó thì sao? - Gia Tĩnh nhắm mắt lại tiếp.



- Sau đó Yên trung thừa sợ khiến nhiều người tức giận, liền đáp ứng không thu mua giá thấp nữa.

Lý Phương khẽ nói:

- Loại sự kiện này không xảy ra nữa, nhưng từ đó về sau, thuế thu của ti Thị bạc liền giảm xuống rất nhanh, không được phân nửa trước kia. Có người nói là do Yên trung thừa lén hạ lệnh, chỉ cần giao cho tuần phủ nha môn bảy thành thuế trước kia, thì có thể cho phép xuất quan, các thương nhân tự nhiên mừng rỡ, ai còn đi ti Thị bạc nộp thuế nữa?



- Sợ khiến các thương nhân tức giận nên không dám gạt họ, rồi đi gạt trẫm sao?

Gia Tĩnh rốt cuộc nhịn không được phát tác:

- Ai cho hắn mượn cái gan, ngay cả trẫm cũng không coi vào đâu?

Nói rồi ho lên sặc sụa.



- Chủ tử bớt giận, chủ tử bớt giận. . .



Lý Phương vội vàng vỗ lưng cho Gia Tĩnh, lại bảo người dâng tổ yến hạ hỏa cho hoàng đế.



~~



Khó nhọc một hồi, Gia Tĩnh mới trở lại bình thường, quát ầm lên với Trần Hồng đứng ở đối diện:

- Bắt người! Bắt người!



Trần Hồng lại khẽ nói:

- Hồi chủ tử, Yên Mậu Khanh đã theo cái rương trở về rồi, vẫn đang ở triều phòng đợi gặp.



Gia Tĩnh sửng sốt nói:

- Ai bảo hắn trở về?



Trần Hồng kiên trì đáp:

- Hắn là tam phẩm phong cương, án lệ có quyền vào kinh diện thánh.



Gia Tĩnh trầm mặc một lát, chán ngán phất tay nói:

- Đem số sổ sách này cho hắn xem, để coi vị tam phẩm phong cương nói như nào? !



Trần Hồng nhỏ nhẹ nói:

- Vâng.

Rồi cầm lấy cái khay Lý Phương đặt trên ghế, khom người lui ra ngoài.



Mãi đến khi ra khỏi Ngọc Hi cung, Trần Hồng ưỡn thẳng người, đi về hướng triều phòng ngoài Tây Uyển cấm môn.



Triều phòng tại Tây Uyển cấm môn là hoàng đế thiết lập cho bách quan chờ yết kiến, nhỏ hẹp chật chội, thông gió cũng không tốt. Yên Mậu Khanh làm quan tại kinh vài chục năm, không biết tới qua bao nhiêu lần, hầu như mỗi lần đều sẽ than phiền hết bài này đến bài khác. Nhưng ngày hôm nay hắn không có, thậm chí hắn nhìn mỗi cái bàn cái ghế, mỗi viên gạch bức tường ở đây với tấm lòng đầy cảm tình, hắn gần như tham lam muốn nhớ kỹ tất cả những gì ở đây, bởi vì ngày hôm nay đã định trước là một lần cuối cùng của cuộc đời, hắn có tư cách vào đây.



Kỳ thật hắn vẫn biết việc Lâm Nhuận buộc tội mình, nhưng dựa theo kinh nghiệm trước kia, có ba nuôi và các huynh đệ bảo bọc, tiếng sấm có lớn mấy cũng sẽ vô sự. Cho nên hắn chưa từng để ở trong lòng, nên uống rượu thì uống rượu, nên kiếm thì kiếm tiền, việc gì cũng chưa từng chậm trễ.



Thế nhưng một phong thơ của Nghiêm Thế Phiên đã đánh tỉnh hắn từ trong mộng -- Nghiêm Thế Phiên nói cho hắn, lần này không thể nói cho hắn, bởi vì phụ tử họ cũng đang gặp rắc rối. Nếu như giúp hắn giải vây, chỉ biết càng tô càng đen, thậm chí phản tác dụng. Nói chung một câu, chỗ dựa vững chắc để trông mong vào lần này đã không còn!



Yên Mậu Khanh thế mới biết mình đã chạy không thoát, sau khi thất kinh, cuối cùng vẫn dựa theo mệnh lệnh của Nghiêm Thế Phiên, chủ động vào kinh thỉnh tội, gánh hết tất cả tội danh, bảo vệ Nghiêm gia phụ tử. . . Hắn không phải là kẻ ngu, biết chỉ cần Nghiêm các lão không ngã, cho dù mình về vườn cũng chẳng qua là tạm thời, sớm muộn gì cũng được khởi phục, cho nên dù thế nào cũng không thể liên lụy đến Nghiêm gia phụ tử. . .