Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 542 : Nghiêm Thế Phiên phản kích
Ngày đăng: 17:47 30/04/20
Yên Mậu Khanh đang hồi tưởng cuộc đời quan lại mình của mình thì có một hoạn quan đi vào.
Hắn cùng Trần Hồng là bạn cũ, trước kia cũng xưng huynh gọi đệ, liền cố nặn ra nụ cười nói:
- Trần công công, bệ hạ bảo ngài tới tuyên ta rồi à?
Trần Hồng lại không lý đến hắn, bưng cái khay nói:
- Phụng chỉ hỏi chuyện.
Yên Mậu Khanh lạnh cả lòng, than khóc nghĩ, bệ hạ lại không gặp ta! Nhưng động tác cũng không chậm, vội vàng quỳ xuống.
Trần Hồng đưa cái khay đến trước mặt hắn:
- Yên Mậu Khanh, ngươi xem những thứ này đi, có lời nào muốn nói không?
Yên Mậu Khanh cầm lấy xấp giấy, tỉ mỉ xem từng trang, càng xem sắc mặt càng trắng, mồ hôi hột cũng bắt đầu ẩn hiện trên trán. Cho đến hôm nay, rốt cuộc hắn đã hiểu, mình đã bị đám chó chết ở Tô Châu đùa giỡn rồi!
Mặc dù Yên Mậu Khanh làm quan nhiều năm, nhưng vẫn luôn ở kinh thành hưởng phúc, cả ngày làm việc bằng miệng, chưa nhúng tay làm việc gì cụ thể, đối với thuế vụ và sổ sách tương đối phức tạp thì hắn dốt đặc cán mai. Sau khi đến Tô Châu thì không biết gì cả, việc gì cũng không mò đến, căn bản không biết nên triển khai công tác thế nào.
Nhưng chẳng sao cả. Hắn được các đại hộ ở Tô Châu nhiệt tình khoản đãi, mỗi ngày đều có vô số người chạy tới tặng lễ, bày tỏ trung tâm với hắn, làm cho Yên Mậu Khanh say mê, rốt cuộc đã hiểu lúc trước Triệu Văn Hoa thích ý đến cỡ nào.
Tuy nhiên, ở kinh lâu cũng có một sở trường, đó chính là lĩnh ngộ đối với đấu tranh phe phái, người bình thường còn lâu mới có thể sánh bằng. Hắn kiên quyết tin tưởng, vua nào triều thần nấy. Nếu mình muốn cuộc sống sau này suôn sẻ, thì phải làm cho người phía dưới nói gì nghe nấy. Biện pháp tốt nhất chính là tìm những đại hộ trước kia không được Thẩm Mặc để ý, đề bạt bọn họ lên. Họ tự nhiên sẽ cảm động, vâng dạ mình như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Trên đời này có người được lợi thì có người chịu thiệt, có người thoả mãn đối với hiện trạng thì có người bất mãn đối với hiện trạng. Hắn tin tưởng mình nhất định có thể tìm được người như vậy, thế là hắn phái người đi ra ngoài thăm dò, xem những đại hộ nào bị chèn ép, bị xa lánh dưới thời Thẩm Mặc đảm nhiệm. Sau đó nghe được, thì ra đại hộ Lục gia và Vương gia uy tín lâu năm tại Tô Châu, dưới trị vì của Thẩm Mặc, một nhà gần như mai danh ẩn tích, một nhà ủy khúc cầu toàn đến độ đáng thương.
Đúng rồi, chính là hai nhà này! Hắn liền tìm người chủ sự của Vương gia và Lục gia tới, cho thấy một chút ý của mình, quả nhiên lập tức đạt được hai nhà thuần phục. Nhất là Lục gia. Hắn có thể cảm thấy ngọn lửa giận báo thù đang hừng hực thiêu đốt, làm cho Yên Mậu Khanh tin tưởng, mình có thể hoàn toàn tín nhiệm người này.
Vì vậy, thời gian sau hắn lợi dụng hai nhà làm chỗ dựa. Lục gia là chủ, Vương gia là phụ, chuyện gì cũng giao phó hết, hắn chỉ cần đưa ra phương hướng là được. Khiến hắn đắc ý chính là, dưới nỗ lực của Vương gia Lục gia, địa giới Tô Châu rất nhanh khôi phục bình tĩnh, hiện tượng bãi công đình công đã không còn xuất hiện.
Hơn nữa hai nhà tận tâm tận lực vì đại nghiệp tham ô của hắn, mỗi tháng đều đúng giờ dâng lên cả thuyền bạc! Lúc trước Yên Mậu Khanh cũng từng lo lắng hỏi:
- Có phải vơ vét hơi quá đáng rồi không?
Hai nhà lại vỗ ngực nói:
- Ngài yên tâm đi, số bạc này hoàn toàn không vào sổ sách, ai cũng không biết.
- Đến khi kém hơn nhiều so với năm ngoái, cũng không dễ ăn nói với hoàng thượng.
Yên Mậu Khanh còn chưa hoàn toàn hồ đồ, còn biết sự lợi hại của vị đế vương tại Bắc Kinh.
Lục Quýnh chủ sự của lục gia liền cười nói:
- Có lẽ sang năm mới xảy ra chuyện này, nhưng năm nay thì tuyệt đối không sao.
- Tại sao? - Yên Mậu Khanh hỏi.
Đã như vậy rồi còn luyện công cái gì? Lý Phương nói như thế, chẳng qua là cách nói để cho hoàng đế thể diện mà thôi.
Gia Tĩnh sờ trán, đã đầy mồ hôi rồi, biết mình gắng gượng không nổi nữa, hắn phải chậm rãi gật đầu. Tâm tình vừa trầm tĩnh lại, hắn liền nhắm mắt, muốn trìm vào ngủ say.
Lý Phương nhìn thấy Yên Mậu Khanh còn quỳ gối ở bên ngoài, vội vàng nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, Yên Mậu Khanh làm sao đây?
- Thả về trước đi, có thể chạy thì hắn. . .
Nói ra một câu cuối cùng thì thể lực tâm lực của Gia Tĩnh đã dùng đến cực hạn, đột nhiên cảm thấy tất cả trước mặt đều trở nên không rõ, trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Lý Phương và bọn thái giám hầu hạ quá sợ hãi, cũng may hắn lão luyện thành thục, có thể trấn áp được tràng diện, cố nén kinh hoàng, dùng giọng điệu bình thản nói với bên ngoài:
- Yên trung thừa, bệ hạ bắt đầu nhập định rồi, ngươi quỳ an đi.
Yên Mậu Khanh vui vô cùng, thầm nghĩ tiểu các lão thật sự là quá lợi hại, ngay cả ta nói cái gì hoàng đế sẽ phản ứng ra sao cũng đoán được. Hắn thở phào một hơi, tự nhủ: "Rốt cuộc đã qua một cửa này", rồi cao hứng bừng bừng đi ra.
~~
Trong Ngọc Hi cung, thái y vội vã chạy tới, sau một hồi tất bật, rốt cuộc dám nói với Lý Phương:
- Công công yên tâm, bệ hạ không quá trở ngại, chỉ là thân thể quá hư nhược, mệt nhọc liền bất tỉnh mà thôi, ngủ một giấc thì tốt rồi.
- Cảm tạ trời đất!
Lý Phương bái tạ thần linh đầy trời xong, nhìn hoàng đế đang trong cơn mê man, rồi ra hiệu cho thái y cùng mình đi ra ngoài nói.
Đến chỗ không có ai, Lý Phương mới trầm giọng nói:
- Bệ hạ là bị làm sao? Sao sức khỏe không thấy tốt lên?
Hai thái y ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, không ai dám nói thật, cuối cùng đành phải nhỏ giọng nói:
- Xuân khốn thu phạp, bệ hạ nói chung là đã đến tuổi, bình thường chú ý dưỡng sinh thì tốt rồi.
Lý Phương không quá thoả mãn đối với câu trả lời hàm hồ, nhưng hiện tại không phải là lúc bàn hỏi việc này. Hắn bảo hai người về trước, rồi mình cũng vào Ngọc Hi cung chăm sóc hoàng đế.
Trước khi vào Ngọc Hi cung, hắn gọi qua một tiểu thái giám:
- Đến trị phòng, gọi Từ các lão tới đây.
Đợi tiểu thái giám đi rồi, hắn cũng thở dài, đi vào trong cung. . . Đối với màn giao phong giữa Từ đảng và Nghiêm đảng, đứng ở vị trí như Lý Phương hắn nhìn được rất rõ, nhưng hắn cũng không có hăng hái như những người đứng xem, bởi vì hắn đã từng mắt thấy Yên Mậu Khanh khởi tử hồi sinh, cũng đã hiểu địa vị của Nghiêm đảng ở trong lòng hoàng đế vẫn không thể dao động, hắn không khỏi âm thầm mướt mồ hôi cho Từ Giai.
Lần này tìm Từ Giai đã là điều cực hạn mà hắn có thể làm, nếu như Từ các lão không thể nắm lấy cơ hội, làm cho hoàng đế kiên định với cái nhìn trước kia, vậy hắn chỉ có thể bi ai mà nhìn Từ đảng không may rồi. Bởi vì qua vài chục năm giao tiếp, hắn biết Nghiêm Thế Phiên với cái tính khí có thù tất báo, nếu như để tên đó thở được ổn định, vậy tháng ngày điêu đứng của Từ các lão cũng sắp tới rồi. . .