Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 543 : Ai có thể cười đến cuối cùng
Ngày đăng: 17:47 30/04/20
Trong trị phòng Nội các, Từ Giai đang nghị sự cùng Nghiêm Thế Phiên. . . Từ khi Nghiêm các lão đại thọ tám mươi, Gia Tĩnh ân chuẩn Nghiêm Thế Phiên có thể vào nội các phụng dưỡng phụ thân, hắn liền nhân cơ hội tiếp chưởng đại quyền của Nghiêm Tung. Bất kể là viết thanh từ, hay là phê tấu chương, đều do một tay hắn xử lý, đã thành thủ phụ nội các trên thực tế. Ban đầu Nghiêm các lão còn ở bên cạnh cầm khoang lái cho hắn, nhưng năm nay phu nhân bệnh nặng, Nghiêm Tung đã vô tâm với chính vụ, liền dứt khoát không thượng ban, cả ngày ở nhà với phu nhân, mười ngày nửa tháng rồi chưa lộ diện tại nội các.
Người phía dưới có phần bất mãn đối với việc này, nhưng tất cả việc làm Nghiêm Thế Phiên đều lấy danh nghĩa của Nghiêm Tung tuyên bố, cho nên cũng không biết làm sao, chỉ có thể nhìn phụ tử này không để ý tới pháp luật triều đình.
Nghiêm Thế Phiên căn bản không coi Từ Giai vào đâu, ngạo nghễ ngồi ở thượng thủ, hoàn toàn nhìn đường đường nhất phẩm thứ phụ như thuộc hạ chó săn. . . Đương nhiên, đây là điều Từ các lão tự tìm, ông không nên cầm mặt dán vào mông người ta, cũng không thể oán người ta chổng mông vào ông.
Lại còn thêm trong lòng Nghiêm Thế Phiên còn bực tức. Ngày hôm nay nhìn thế nào cũng thấy Từ Giai không vừa mắt, luôn mồm chỉ tay năm ngón, hất hàm sai bảo, Từ Giai chỉ hạ mình, tươi cười cam chịu, khiến hắn phát tác cũng không nổi.
Nghe Từ Giai nhẹ nhàng nói:
- Tiểu các lão, tiếp theo là sớ của tuần phủ Liêu Đông Hậu Nhữ Lượng.
- Đọc. . .
Nghiêm Thế Phiên một bên xăm soi móng tay của mình, một bên tức giận nói.
- Vâng.
Từ Giai liền đọc:
-. . . Liêu Tả(Liêu Đông) Tân Hải, thủy lục trắc trở. Trước đây gặp thiên tai, chỉ vài thành hoặc mấy tháng, toàn trấn chưa từng bị thiên tai như ngày hôm nay, ba năm ngũ cốc không chín. Đầu mùa xuân thần phụng mệnh nhập cảnh, thấy trong thôn không khói bếp, làng xóm tiêu điều, ruộng vườn hoang hóa, mắt không dám nhìn. Năm ngoái mất mùa, gạo tám tiền một đấu, mẹ vứt bỏ con cái, cha ăn thịt con chết. Các phụ lão tương truyền, đây là đợt thiên tai trăm năm chưa có. Nay gặp lúc giao mùa hạ thu, nạn lụt sâu bệnh đồng phát, gạo tới bảy tiền một đấu, đông xuân lại càng không biết làm sao. Xin nội phủ xuất bạc, cứu sinh linh một trấn. . .
- Lại mất mùa!
Nghiêm Thế Phiên không nhịn được thu tay về:
- Hôm nay đây là lần thứ tám báo thiên tai rồi đấy. Đại Minh triều bị làm sao vậy? ta thấy chuyện này hơi kỳ lạ.
- Không có gì kỳ lạ.
Từ Giai thản nhiên cười nói:
- Đại Minh cương vực rộng rãi, khí tượng phức tạp. Có nơi mưa thuận gió hoà, có nơi hạn lụt không đều, chẳng qua tại phương diện này, phía dưới cho tới bây giờ chỉ báo tin xấu không báo hỉ mà thôi.
- Không đơn giản như vậy.
Nghiêm Thế Phiên nhìn Từ Giai nói:
- Ta ở trong triều cũng đã 20 năm rồi, vẫn còn nhớ kỹ vài chục năm trước quốc thái dân an, mặc dù cũng có hạn lụt châu chấu, cho dù không nhiều bằng mấy năm nay.
Rồi cười lạnh một tiếng:
- Ta thấy, đây là ông trời đang cảnh báo, Đại Minh triều chúng ta xuất gian thần rồi!
- Xem thiên tượng, thức thiên ý, đó là việc của Khâm Thiên Giám, nội các không thể bao biện làm thay.
Từ Giai hoàn toàn bỏ ngoài tai ý hắn mỉa mai:
- Xin hỏi tiểu các lão, sớ của Liêu Đông phê thế nào? đó là trận thiên tai trăm năm chưa gặp, nếu xử trí không thoả đáng, chắc chắn dẫn đến dân biến.
- Xử trí như thế nào thì cứ tạm gác lại.
Nghiêm Thế Phiên không bỏ qua:
- Trước tiên phải tìm ra gian thần, diệt trừ gian thần, quốc gia không còn gian nịnh, tất cả dị tương sẽ tự giải. Tự nhiên thiên hạ thái bình.
Từ Giai cười nói:
- Tiểu các lão nói có đạo lý, chỉ là người làm thần tử như tiểu các lão và hạ quan không có tư cách bình phán ai trung ai gian, chuyện này phải được hoàng thượng định đoạt.
- Hừ.
Nghiêm Thế Phiên hừ một tiếng, ngẩng đầu lên nói:
- Bệ hạ sẽ không vĩnh viễn bị tiểu nhân che mắt, chúng ta chờ xem đi.
Từ Giai lại hỏi:
- Vậy sớ phê thế nào?
- Gác lại, trình ngự lãm. - Nghiêm Thế Phiên tức giận nói.
~~
Hai người đang nghị sự, một tiểu thư lại bước vội vào, nhỏ giọng thì thầm cái gì bên tai Nghiêm Thế Phiên.
Nghiêm Thế Phiên nghe vậy thì mặt mày hớn hở, nhếch mép cười nói:
- Chúng ta người ngay không nói lời mờ ám, nói lớn tiếng chút, để cho Từ các lão nghe luôn.
Thư lại liền nói giọng to hơn:
- Khởi bẩm tiểu các lão, Yên trung thừa đã rời khỏi Tây Uyển, về nhà rồi ạ.
Từ Giai tức khắc mặt như màu đất, trán thấm mồ hôi lạnh.
- Khóc cái gì? - Gia Tĩnh lấy khoé mắt nhìn hắn.
- Sợ khóc.
Lý Phương nhỏ giọng nói:
- Hôm nay chủ tử làm nô tài sợ quá.
- Không tiền đồ.
Gia Tĩnh nói:
- Trẫm có thần công hộ thể, sẽ không có việc gì hết, chút phản ứng hiện tại chẳng qua là biểu hiện bình thường khi phá kén, qua đoạn thời gian này rồi sẽ ổn.
Rồi cười mắng một tiếng:
- Lão già ngươi, khẳng định thừa dịp trẫm ngủ, rồi bảo mấy tên lang băm tới kiểm tra người trẫm, đúng hay không?
Lý Phương vội vàng quỳ xuống:
- Chủ tử thánh minh, đó cũng vì nô tài sợ hãi, đó nói thế nào nhỉ? À, bệnh cấp loạn đầu y!
- Rắm chó không kêu, là ngươi bệnh cấp, không phải là trẫm, sức khỏe của trẫm rất tốt.
Vì chứng minh bản thân, Gia Tĩnh còn cố duỗi cánh tay, nhưng cảm thấy trên người đau nhức như bị kim châm, cố ra vẻ vô sự nói:
- Đám lang băng cũng nói như vậy chứ.
- Nói là, đúng là nói như vậy. . .
Sắc mặt Lý Phương biến hóa kịch liệt một hồi, cuối cùng quỳ xuống đau khổ cầu xin:
- Chủ tử gia, cầu ngài, chúng ta nên để cho đại phu bên ngoài xem đi, nô tài thấy đám đại phu của Thái Y viện người nào người nấy gan còn nhỏ hơn chim sẻ, trách nhiệm không dám gánh, căn bản nghe không được một câu nói thật của họ!
- Trong Thái Y viện hội tụ danh y toàn quốc, họ đều nói không có việc gì rồi, còn có cái gì mà lo lắng hả?
Vừa nghe thuận ý, lang băm lập tức biến thành danh y, Gia Tĩnh đế bỉu môi nói:
- Lẽ nào bên ngoài còn có đại phu lợi hại hơn sao?
- Có!
Lý Phương gật đầu nói:
- Không biết bệ hạ còn nhớ Lý Thời Trân không?
- Lý Thời Trân?
Gia Tĩnh nhíu mày suy nghĩ một hồi:
- Là Lý thái y năm đó chê chức quan không làm đó sao?
- Trí nhớ của bệ hạ rất tốt, chính là hắn.
Lý Phương cười nói:
- Hắn hiện đang ở nhà Thẩm ti nghiệp, người này. . .
- Người này y thuật không ra gì phải không?
Gia Tĩnh bĩu môi nói:
- Trẫm nghe các thái y đánh giá về hắn cũng không cao.
- Cùng nghề là oan gia đó, bệ hạ.
Lý Phương cười nói:
- Huống chi Lý thái y dám can đảm chủ động rời khỏi Thái Y viện, đương nhiên đắc tội với đám lão thái y kiêu ngạo đó rồi.
Rồi vươn ngón cái nói:
- Người này rất khó lường, ở bên ngoài không biết đã trị dứt bao nhiêu nghi nan tạp chứng, có tiếng Đại Minh thần y, đã không người không biết rồi!
- Trẫm thì không biết. . .
Gia Tĩnh phản bác một câu rồi lại cười gượng nói:
- Nhưng nghe ngươi nói vậy, hình như người này cũng rất thú vị, không bằng dẫn tới để trẫm xem sao, coi như giải buồn cũng được.
- Vâng.
Lý Phương thầm nghĩ sĩ diện quá đi mất, mời người đến xem bệnh mà còn nói muốn gặp người ta. Nhưng mà còn may, chưa có ngốc như Thái Hoàn Công*. . .
*Chuyện vua Thái Hoàn Công