Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 544 : Thiên tâm

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Thảo luận xong vấn đề của Lý Thời Trân, Gia Tĩnh mới nhìn mấy bản tấu chương trên bàn:

- Ai tới đây hả?



- Buổi chiều Từ các lão và Nghiêm bộ đường có cùng tới đây.

Lý Phương nhỏ nhẹ nói:

- Nô tài nói là chủ tử đã nhập định rồi, nên bảo họ trở về.



- Ài, sao ngươi không biết giấu diếm gì vậy.

Gia Tĩnh cười tự giễu:

- Cấm cung này của trẫm nhìn như đề phòng sâm nghiêm, kì thực là bốn bề gió lùa.

Rồi chỉ tay cung nhân đứng sau cột trụ ở cửa:

- Ngươi xem đám như tò te đứng ở kia, chẳng hề động đậy gì, kỳ thật tâm nhãn đều tinh cả đấy, không biết thông đồng với lộ thần tiên nào, rồi sẽ truyền trò hề ngày hôm nay của trẫm ra ngoài, vì vậy một truyền mười, mười truyền trăm, biến thành bí mật ai ai cũng biết rồi. . .



Hoàng đế nhìn như thuận miệng cảm thán, Lý Phương cùng Trần Hồng mới vừa vào lại sợ đến hồn bay lên, đều quỳ gối dưới chân Gia Tĩnh.



Gia Tĩnh khó hiểu cười nói:

- Nói họ thôi, hai ngươi quỳ xuống làm gì?



Vẫn là Trần Hồng cơ linh, vội vàng trả lời:

- Nô tài và tổng quản đại nhân vâng mệnh quản lý cấm nội cho bệ hạ. Nếu thật sự có cung nhân chân ngoài dài hơn chân trong, thì đó chính là tội của chúng nô tài!



- Trẫm không trách các ngươi, có trách thì chỉ trách nhân tâm như thủy! Coi như là ông bạn già bao nhiêu năm, ngươi cho là hiểu rõ, kỳ thật căn bản không biết hiện tại hắn đã biến thành bộ dáng gì nữa.

Gia Tĩnh thở dài một tiếng:

- Đưa tấu chương cho trẫm xem.



- Chủ tử, hôm nay cứ nghỉ ngơi đi, đợi dưỡng đủ tinh thần rồi ngày mai xem cũng không muộn. - Lý Phương khuyên giải.



- Cầm qua đây đi, trẫm không phải yếu ớt đến vậy.

Gia Tĩnh lắc đầu nói:

- Cùng lắm ngươi đọc cho trẫm là được.



- Nghe ý của Từ các lão, chắc không phải là tin gì tốt rồi. - Lý Phương nhỏ giọng nói.



- Trẫm cũng không trông chờ tin tốt!

Gia Tĩnh cười khổ một tiếng:

- Rận nhiều không sợ ngứa, mau đọc đi.



- Vâng.



Lý Phương nhìn Trần Hồng, Trần Hồng liền cầm lấy tấu chương, đọc lại cho hoàng đế giống như Từ Giai đọc cho Nghiêm Thế Phiên.



Nghe tới trong thôn không khói bếp, làng xóm tiêu điều, ruộng vườn hoang hóa, mắt không dám nhìn. Năm ngoái mất mùa, gạo tám tiền một đấu, mẹ vứt bỏ con cái, cha ăn thịt con chết, các phụ lão tương truyền. . ., sắc mặt Gia Tĩnh đã trở nên rất khó coi, còn nghĩ tới thiên tai xảy ra mấy năm nay, còn nhiều hơn cả 30 năm trước khi hắn đăng cơ. . .



Xem ra thật là ở đâu đã xảy ra vấn đề rồi! Gia Tĩnh miên man suy nghĩ.



~~



Qua một hồi, Trần Hồng rốt cuộc đọc xong, theo thường lệ nói:

- Xin hỏi chủ tử, trả lời thế nào?



Ti lễ giám chính là thư ký hoàng đế, đây cũng coi như bệnh nghề nghiệp.



Gia Tĩnh phục hồi tinh thần lại, thở dài nói:

- Phổ phương hữu nan, tội tại trẫm cung, có quan hệ gì với dân sinh đâu?



Đây là hoàng đế đang tự trách mình. Bọn thái giám trong đại điện nghe vậy quỳ cả xuống, cùng nhau hô lớn:

- Nô tài có tội!



Mặc dù mọi người không biết tội ở đâu, nhưng phải nói như thế, bởi vì đây là quy củ.



Gia Tĩnh lại thở dài nói:

- Chiếu chỉ Hộ bộ lập tức phát ngân 60 vạn lượng, phái một viên Ngự sử nhanh đi mua lương, nghĩ cách vận chuyển, nhanh chóng cứu tế bách tính. Cuối năm lại phát trâu và dụng cụ 5 vạn lượng, để chuẩn bị gieo trồng vụ xuân.



Bỗng dừng lại rồi nói:


Thấy vẻ nghi vấn trên mặt hắn, Nghiêm Thế Phiên không nhịn được nói:

- Kỳ thật lấy thực lực của Nghiêm gia ta, ngoại trừ hoàng thân quốc thích, những người còn lại đều nắm trong tay quyền sanh sát, tùy tâm sở dục. . . Chỉ là e ngại mặt mũi của một người, động thủ có nhiều bất tiện.



Suy nghĩ theo manh mối này, Yên Mậu Khanh bừng tỉnh hiểu ra, vỗ hai tay nói:

- Thảo nào thảo nào, thì ra là chỗ dựa phía sau hắn!



Rồi gập ba ngón tay giữa bàn tay phải, ra dấu chữ lục.



- Không sai!

Nghiêm Thế Phiên gật đầu nói:

- Chính là Lục Bỉnh, cũng không biết lão già đó ăn phải cái gì không tiêu, đường đường thái bảo tôn sư mà hạ thấp thân phận muốn nhận sư huynh đệ với hắn, biến tiểu tử thối kia trở thành chó đầu vàng! Vậy nên mới cổ vũ cho thói kiêu ngạo của hắn, khiến hắn không sợ mà đối nghịch với chúng ta!



Yên Mậu Khanh im lặng. Hắn biết Nghiêm Tung mặc dù khí thế ngút trời, nhưng không thể không lung lạc Lục Bỉnh. Bằng không chẳng những khi hại người sẽ phiền phức, không chiếm được bao nhiêu thuận lợi, thậm chí còn có thể bị Cẩm Y Vệ chơi đùa. . . Tỷ như chôn chút binh khí, long bào gì đó ở hậu viện nhà Nghiêm Tung, khiến lão ăn đủ.



Suy nghĩ rõ các điểm mấu chốt trong này rồi, Yên Mậu Khanh liền nổi giận, trên mặt Nghiêm Thế Phiên cũng bất mãn, miệng oán hận nói:

- Yên tâm đi, ta có biện pháp, chúng ta không động thủ, bảo đảm sẽ có người thay ta thu thập hắn!



Yên Mậu Khanh cho rằng hắn chỉ tức giận nói đại nên phụ họa vài câu, sau đó lật qua tờ giấy này, chỉ nói tới phong nguyệt. . .



~~



Ngọc Hi cung đàn hương lượn lờ, Gia Tĩnh đế còn chưa ngủ.



- Thì ra hắn dùng biện pháp này.

Lý Phương chợt nói:

- Đây là bắt cóc Đại Minh ta rồi!



Gia Tĩnh chậm rãi gật đầu nói:

- Không gạt ngươi, hiện tại trẫm đang ở thế khó xử, tra cũng không phải, không tra cũng không phải.

Rồi thở thật dài nói:

- Lúc trước khi Thẩm Mặc nói với trẫm Trường Giang Hoàng Hà luận, ngươi có ở đây không?



- Có ở đây, những kiến giải của hắn quả thật mới lạ, đến bây giờ nô tài vẫn còn nhớ như in. - Lý Phương cười nói.



- Ồ, nói nghe thử xem. - Gia Tĩnh nói.



- Vâng.

Lý Phương hắng giọng nói:

Lúc đó Thẩm đại nhân nói:

- Văn minh Hoa Hạ ta dựa vào giang hà bồi đắp, giang là Trường Giang, hoàng là Hoàng Hà. Trường Giang nước trong, Hoàng Hà nước bẩn, Trường Giang đang chảy, Hoàng Hà cũng đang chảy. Nước của Trường Giang tưới cho ruộng đồng mấy tỉnh hai bờ, nước Hoàng Hà cũng tưới cho ruộng đồng mấy tỉnh hai bờ. Không thể bởi vì nước trong mà chỉ dùng đến, cũng không thể bởi vì nước bẩn mà bỏ rơi, từ xưa đều như thế.



- Trí nhớ của ngươi rất tốt, xem ra những kiến giải này ai cũng khoái.

Gia Tĩnh xoa huyệt Bách Hội và nói:

- Ngạn ngữ cổ có nói: Thánh nhân xuất Hoàng Hà thanh, nhưng lúc nào Hoàng Hà trong chưa? Cho nên trẫm không thể lấy trong bẩn mà phân biệt trung gian. . .



Lời này Lý Phương không dám tiếp, lại nghe hoàng đế tự nói tiếp:

- Nước Hoàng Hà tràn lan muốn đánh chìm giang sơn con dân của trẫm, lẽ nào nước Trường Giang tràn lan thì sẽ không có chuyện này sao? Không, cũng sẽ đều gây chết người!

Sắc mặt thay đổi một lúc mới nói:

- Cho nên dù ngươi là Trường Giang hay là Hoàng Hà, chỉ cần dám không có phép tắc, trẫm cũng sẽ học Đại Vũ trừng trị!



Tiếp đó hạ chỉ:

- Sáng sớm ngày mai, ngươi mang số tấu chương này đi gặp Nghiêm Tung, để xem hắn nói như nào, hỏi xem hắn có quan tâm hay không.



- Vâng. - Lý Phương khẽ thưa.



- Rồi gọi Trần Hồng vào đây. - Gia Tĩnh vung tay nói.



Chẳng mấy chốc Trần Hồng đi vào, Gia Tĩnh cũng hạ lệnh cho hắn:

- Sáng sớm ngươi cũng đi gặp Từ Giai, bảo hắn đi điều tra cho trẫm, tới cùng là ai tiết lộ khảo đề rộng khắp -- chú ý, là rộng khắp, không phải bảo ngươi điều tra kẻ khởi xướng!



- Vâng. - Trần Hồng cũng cung kính thưa.