Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 545 : Cục diện bế tắc

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


- Mưa thu kéo dài, ẩm ướt khó chịu thật. . .



Khi nghe Nghiêm Niên ở bên ngoài nói Lý Phương lại tới nữa. Nghiêm Tung thở dài, nhìn người bạn già nằm bất động trên giường bệnh một cái, rồi được thị nữ dìu đỡ chậm rãi ra khỏi phòng.



Có lẽ là gặp mặt lần thứ hai trong thời gian ngắn nên làm cho song phương ít đi vài phần khách khí. Chào hỏi xong, Lý Phương nhắn nhủ lại ý chỉ của Gia Tĩnh, đưa cho Nghiêm Tung xem sổ sách của Tô Châu.



Nghiêm Tung lấy cớ chữ quá nhỏ thấy không rõ, mời hắn để đó sẽ xem sau, Lý Phương lại mỉm cười nói:

- Hoàng thượng phân phó, muốn các lão đưa ra câu trả lời trước mặt.

Rồi cười nói:

- Nếu không, nô tài sẽ đọc cho các lão.



- Vậy làm phiền công công rồi. - Nghiêm Tung hết cách, gật đầu đáp ứng.



Lý Phương liền từng câu từng chữ đọc cho lão nghe. Lúc đầu Nghiêm Tung còn kiên trì nghe, nhưng sau lại cứ nhắm mắt dưỡng thần, vào tai trái lọt ra tai phải. Đợi Lý Phương thật vất vả đọc xong rồi, lão đã bắt đầu đi vào giấc ngủ.



- Lão gia, lão gia. - Thấy vẻ mặt xấu hổ của Lý Phương, Nghiêm Niên vội vàng nhỏ giọng gọi.



Bấy giờ Nghiêm Tung mới bừng tỉnh dậy, mờ mịt nhìn Lý Phương:

- A. . . Rất tốt, rất tốt, cứ xử lý như thế đi.



Lý Phương ngán ngẩm. Thầm nghĩ tưởng ta đang xin chỉ thị của ông à? hắn cười gượng một tiếng nói:

- Ha ha. . . các lão, là bệ hạ hỏi ngài nên làm sao?



Nghiêm Tung cười khổ nói:

- Lý công công, lão phu nặng tai, nghe một câu sót hai câu, căn bản còn chưa rõ, ý của công công rốt cuộc là gì?



Lý Phương biết lão ta đang cố giả hồ đồ, lại không biết đường đường các lão vì sao phải tỏ ra yếu kém như vậy. Nhưng không hề nghi ngờ, lời này đã là không hỏi thêm được nữa, hắn chỉ đành để lại sổ sách rồi mình trở về phục mệnh.



Hắn muốn cáo từ nhưng bị Nghiêm Tung gọi lại, thong thả nói:

- Lý công công, ngươi ở bên người hoàng thượng thời gian dài nhất, nhưng lão phu cũng không ngắn, bấm ngón tay tính thì đã hơn 31 xuân thu, dụng ý của bệ hạ bảo công công đến tìm, sao lão phu có thể không biết?



Lý Phương không nói gì, lại nghe lão nói tiếp:

- Công công trở lại nói cho bệ hạ, ta sẽ quản giáo những đứa không biết phấn đấu đó, sẽ không để cho bệ hả phải bận tâm nữa.



Bấy giờ Lý Phương mới tươi cười nói:

- Nếu các lão mà nói sớm, không phải cái gì cũng xong rồi sao?



Tuy là nói vậy, nhưng hai chân thì như mọc rễ, xê dịch không nổi.



Nghiêm Tung biết, đây là ý bảo mình nói suông ít thôi, nên đưa ra chút gì thực tế, lão liền nói:

- Mời công công bẩm báo hộ. Cho vi thần thời gian vài ngày, nhất định sẽ điều tra việc này rõ ràng, rồi lập tức vào cung cho bệ hạ một câu trả lời.



Lý Phương gật đầu, rốt cuộc cáo từ đi.



~~



Nhìn bóng lưng hắn dần xa, Nghiêm Tung khom lưng, hai mắt vô thần nhìn phương xa, hồi lâu mới giơ tay bảo:

- Đỡ ta về phòng ngủ.



Nghiêm Niên liền đỡ lấy lão, run rẩy trở lại phòng trong.



Âu Dương phu nhân bị đau ốm nằm giường cũng tỉnh lại, thấy bộ dạng lo lắng của lão Nghiêm Tung bà mới khẽ hỏi:

- Có phải Thế Phiên lại gây phiền phức cho ông rồi không?



Nghiêm Tung lắc đầu, nhưng hai người đã là phu thê một giáp, căn bản lừa không được Âu Dương thị, bà thở dài nói:

- Đời này của chúng ta đã có đủ phúc thọ lộc rồi, người ta ước ao còn không được, lẽ ra tôi không còn tiếc nuối gì mới phải, nhưng chỉ có đứa nhi tử này làm cho tôi còn chưa nỡ ra đi. . .
- Dẫn ta đi xem.



Bước nhanh tới phòng ngủ của Thẩm Mặc, thấy y đang cuộn tròn nằm im trên giường. Lý Thời Trân vội bước qua kéo lấy tay Thẩm Mặc, không qua mấy hơi thở mặt liền đổi sắc. Vừa muốn nói lại cảm thấy tay sít lại, bị Thẩm Mặc nắm chặt lấy.



- Ngươi không bị bệnh. - Lý Thời Trân nhỏ giọng nói.



- Ta không bệnh:

Thẩm Mặc khẽ nói:

- Nhưng ta bị bóng đè, cho nên bất tỉnh ở trên giường.



- Đây không phải là mở to mắt nói dối sao? - Lý Thời Trân trợn mắt nói.



- Tiên sinh có muốn diệt trừ Nghiêm đảng không? - Thẩm Mặc khẽ hỏi.



- Nằm mơ cũng muốn.

Lý Thời Trân nói:

- Ngươi bị bóng đè thì có thể diệt trừ Nghiêm đảng?



- Đúng thế.

Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Thần kỳ vậy đấy.



- Nói vớ vẩn.

Lý Thời Trân mỉm cười nói:

- Coi ta là trẻ con ba tuổi hả?



- Có lúc nào ta lừa gạt tiên sinh chưa? - Thẩm Mặc hỏi.



- Ngươi lừa còn ít à? - Lý Thời Trân có oán niệm không nhẹ.



"Hè hè. . ." Thẩm Mặc không khỏi cứng họng. Lại nhỏ giọng cười nói:

- Ta đã từng nói khoác chưa?



Cái này thì Lý Thời Trân không có ấn tượng, liền thành thật lắc đầu:

- Ta không biết.



- Tiên sinh cẩn thận thật đấy! - Thẩm Mặc cười mắng.



- Ta tin tưởng ngươi. . .

Lý Thời Trân lại đột nhiên nói:

- Nói đi, muốn ta làm gì?



Thẩm Mặc ngại ngùng cười nói:

- Quả thật chúng ta rất hiểu về nhau nhỉ. . .



~~



Nếu bị bóng đè thì đó không phải là phạm vi chữa trị của đại phu. Buổi chiều cùng ngày, Tam Xích đến Thái Bình quan ở gần đấy xem sao, mời đạo trưởng chuyên môn trừ tà tới nhà, nào là vẽ bùa, nào là đốt giấy vàng, còn giết một con chó đen đáng thương, vất vả cả đêm, sáng sớm hôm sau mới trở lại.



Không nói đến bên Thẩm Mặc đã bình phục hay chưa, chỉ nói tới tên đạo sĩ trừ tà khi trở lại quan, hồi báo một tiếng với chưởng môn, giao ra tiền tài của Thẩm gia cho rồi trở về phòng nghỉ ngơi.



Chưởng môn kia bế quan tu luyện ba ngày rồi thay bằng một bộ đạo bào màu xanh, ngồi xe bò tới Tây Uyển. Hắn là ký danh đệ tử của Lam Thần Tiên, mỗi tháng có một ngày vào cung hầu hạ.



Bên trong cửa cung màu son sẽ trình diễn một vở tuồng kiểu gì đây. . .