Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 549 : Ở dưới cùng một mái hiên

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Cơn mưa liên tục bảy tám ngày rốt cuộc đi qua. Có câu là nhất trường thu vũ nhất trường hàn, thập trường thu vũ yếu xuyên miên, trận mưa kéo dài này có công hiệu của mười trận, làm cho nhiệt độ không khí hạ xuống cực thấp.



Thẩm Mặc đã mặc áo khoác, hâm nóng rượu, bày hai đĩa thức ăn, cùng mấy người Từ Vị, Tôn Đĩnh, Chư Đại Thụ ngồi ở trong đình tại viện tử, vừa uống rượu vừa trò chuyện.



- Bích vân thiên, hoàng hoa địa. Tây phong khẩn, bắc nhạn nam phi. Hiểu lai thùy nhiễm phong lâm túy?

Từ Vị nhìn hồng nhạn trên bầu trời, rung đùi đắc ý nói:

- Lá phong trên Hương Sơn chắc cũng đỏ rồi, bớt thời giờ cùng đi xem cái nhỉ.



Lập tức đưa tới tiếng phụ họa của mọi người, duy chỉ có Thẩm Mặc lắc đầu nói:

- Ta cũng không dám ra khỏi thành.



Mấy người đầu tiên là sửng sốt, chợt cười phá lên:

- Chuyết Ngôn huynh cũng cẩn thận quá đấy, tiểu các lão đó mặc dù kêu gào muốn trả thù, nhưng huynh đâu có đối nghịch với hắn, sao hắn có thể theo dõi huynh sát sao thế được?



- Cẩn thận dùng được thuyền vạn năm.

Thẩm Mặc lắc đầu cười nói:

- Dù gì ta cũng là chủ khảo thi hương.



Thấy đầu lĩnh không đi, kế hoạch du lãm Hương Sơn của mọi người đành phải hủy bỏ. Thẩm Mặc nói:

- Mọi người cứ đi đi, không cần chờ ta.



Tôn Đĩnh cười ha ha nói:

- Lá phong năm nào chả đỏ, để sang năm đi cũng không sao.

Rồi uống một ngụm rượu:

- Hơn nữa mấy người chúng ta không định được hướng đi, trong lòng khó tránh khỏi lo sợ, đi chơi cũng không thoải mái.



Theo lệ nhiệm kỳ của quan viên đều là chín năm, ba năm một khảo, sau khi chín năm ba lần khảo mãn, mới có thể hoặc thăng hoặc giáng, hoặc dùng vào việc khác, nhưng hiện giờ bầu không khí quan trường rất ngột ngạt, ba năm lại có thay đổi mới, căn bản không đợi được khảo mãn.



Bọn Tôn Đĩnh ba năm trước đây tốt nghiệp từ Hàn Lâm viện, từng người phân phối đến các nha môn khác nhau, Tôn Lung thụ chức Binh bộ chủ sự ti Võ khố. . . cũng chính là quan quân giới, một công việc cực kỳ béo bở, nhưng bản tính hắn ngay thẳng, không quen nhìn bè lũ xu nịnh, thường xuyên phát sinh xung đột với đồng liêu, Binh bộ thượng thư khi đó là Dương Bác cũng rất thưởng thức hắn, vì bảo hộ hắn, cố ý lợi dụng quan hệ điều hắn ra khỏi kinh thành, đi Sơn Đông Thanh Châu đảm nhiệm tri phủ. Năm ngoái mới nhậm chức, phỏng chừng lần này hắn khỏi bị động tới nữa.



Chư Đại Thụ và Đào Đại Lâm vẫn đang chỉnh lý [Nguyên Sử], cũng đã gần hoàn thành. Chuẩn bị sang năm sẽ tiến hiến cho hoàng thượng. Sáu năm chịu khó sẽ không uổng phí, chỉ cần long nhan đại duyệt, hoàng đế sẽ đích thân an bài chức vụ cho họ, vậy sau này tiền đồ sẽ vững như thép, cho nên hai người họ cũng không lo lắng.



Từ Vị, ban đầu là Hàn Lâm Thị độc, theo hầu bên cạnh hoàng đế, sáu năm qua đã thăng làm Thị giảng học sĩ, phó hiệu trưởng Hàn Lâm viện, bản thân hắn thì không có hứng thú với sĩ đồ, ngay cả chỗ hoàng đế cũng câu được câu không, căn bản không hầu hạ cẩn thận như những người khác, cho nên càng sẽ không quan tâm mình đi đâu, tự nhiên cũng không có gì để mà lo.



Thẩm Mặc nhìn quanh một vòng, chân chính phải quan tâm chính là hai người Ngô Đoái và Tôn Đĩnh -- Tôn Đĩnh, tại Hàn Lâm viện sau khi đọc xong Thứ cát sĩ, thụ chức Biên tu lại tiếp tục đào tạo thêm ba năm, bản thân hắn rất không muốn đi tiếp trên con đường học thuật, vì thế đang rất khổ não, mà Ngô Đoái đi ra từ Hàn Lâm, cùng Tôn Lung ở tại Binh bộ, nhậm chức phương ti chủ sự. . . Mặc dù cùng là chủ sự, nhưng ti của hắn nổi danh là quỷ cũng không để ý, chức phương ti là để làm gì? chưởng quản địa đồ điển tịch, thiết kế kế hoạch tác chiến cho quân đội, nhưng cái loại đóng cửa tạo thành thế này tướng lĩnh người ta hơn phân nửa sẽ không nghe. Có câu là tham mưu không mang theo trưởng thì đánh rắm cũng không kêu, nói chính là bọn họ.



Ngô Đoái mặc dù cẩn trọng, nhưng ba năm ghẻ lạnh ngồi không hắn cũng muốn thay đổi một nơi khác.



~~



Mọi người một vòng đều nói hết tình huống, liền cùng nhau hỏi Thẩm Mặc:

- Vậy còn huynh có dự định gì?



Thẩm Mặc mỉm cười nói:

- Ta à, không có dự định gì khác, làm tốt chức Giáo thư của ta là được rồi.



- Trời ạ Chuyết Ngôn huynh, huynh là người đỗ đạt trước nhất trong số các đồng niên.

Tôn Đĩnh nói toáng lên:

- Nhưng nếu mà chậm trễ, sẽ bị người khác vượt qua đấy.



- Vượt qua không phải càng tốt sao?

Thẩm Mặc cười nói với hắn:

- Có một đồng học chức quan lớn hơn mình, đó là một chuyện rất đáng mừng. . .



Mọi người thì không tin những lời của ý, cùng nhau lắc đầu nói:

- Nghĩ một đằng nói một nẻo, nghĩ một đằng nói một nẻo!



Thẩm Mặc bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Không tin thì thôi vậy.
- Công công của Ti lễ giám, nói là Lý công công phái hắn tới. - Vệ sĩ bẩm báo.



- Dẫn ta đi xem. - Thẩm Mặc nói rồi cất bước đi thẳng về căn phòng phía trước.



Quả nhiên thấy một thái giám mặc tử y đứng ngồi không yên ở đó, vừa thấy Thẩm Mặc liền đứng dậy hành lễ với y:

- Bái kiến Thẩm đại nhân, đêm khuya quấy rầy, kính xin thứ tội.



- Thì ra là Chu công công.



Thẩm Mặc phát hiện hắn là thái giám hầu hạ bên người Lý Phương, biết là đã xảy ra đại sự rồi. . . Bởi vì cửa cung từ trước đến nay đóng chặt vào ban đêm, trừ phi có tình huống khẩn cấp thì mới có thể cho người ra ngoài, hiện tại Chu thái giám này đêm khuya đến thăm, hiển nhiên không phải là tới chơi không:

- Sao thế Lý công công, có chuyện gì?



- Quả thật là lão tổ tông tìm ngài:

Chu thái giám vẻ mặt lo lắng nói:

- Mời ngài mau dẫn vị Lý thái y của quý phủ đi cùng nô tài một chuyến.



- Hả? - Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi: - Xảy ra chuyện gì rồi?



- Quả thật là đã xảy ra chuyện, xảy ra đại sự rồi. . .

Chu thái giám nói ra được phân nửa lại chợt thôi:

- Nhưng chuyện này không thể nói tường tận, ngài cứ theo nô tài một chuyến thì tự nhiên sẽ biết.



Nói rồi chỉ chỉ lên trên.



Thẩm Mặc đã hiểu ý của hắn, lập tức nghiêm mặt nói:

- Được, mời công công chờ một chút, ta đi mời Lý tiên sinh qua đây.



- Mau mau mời đi. - Chu thái giám gật đầu lia lịa nói.



Thẩm Mặc liền trở lại hậu viện rồi đi đến viện tử của Lý Thời Trân ở. Thấy đèn còn sáng, biết là Lý tiên sinh còn chưa ngủ, Thẩm Mặc liền đi vào, thấy Lý Thời Trân đang ngồi ngay ngắn trước bàn, một bên tỉ mỉ đối chiếu tư liệu, một bên viết cái gì trên giấy. . . Đương nhiên là [Bản thảo cương mục] rồi. Mỗi lần Thẩm Mặc tới đây đều thấy Lý Thời Trân làm mỗi một việc này, y thật muốn hỏi Lý tiên sinh, lòng nhiệt tình lấy ở đâu mà có thể giúp đỡ hắn hoàn thành nhiệm vụ nặng nề mà gian khổ như vậy.



Đương nhiên hiện tại không phải là lúc để hỏi, Thẩm Mặc khẽ nói ở bên tai Lý Thời Trân:

- Lý tiên sinh. . .



Lý Thời Trân cũng không ngẩng đầu lên:

- Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?



- Không phải tiên sinh cũng chưa ngủ sao? - Thẩm Mặc cười nói lại việc Chu thái giám kia tới tìm.



- Không đi.

Lý Thời Trân rất thẳng thắn, trực tiếp lắc đầu nói:

- Lần trước ngươi gạt ta, nói nếu như ta giúp ngươi là có thể tiêu diệt Nghiêm đảng, vì sao hiện tại Nghiêm Thế Phiên vẫn còn yên lành hả?



- Dù sao cũng phải có một quá trình đó mà.

Thẩm Mặc khẽ nói:

- Ta ước chừng hoàng đế đang bệnh nặng, tiên sinh nên theo ta đi một chuyến thì hơn.



- Không đi.

Lý Thời Trân vẫn lắc đầu nói:

- Bệnh của hắn ta xem không được, ngươi nên mời vị cao minh khác đi.



Thẩm Mặc khuyên can hết một khắc nhưng vẫn không thể lay động được Lý Thời Trân. Y gấp gáp giậm chân một cái khẽ nói:

- Lý tiên sinh, đừng trách ta lỗ mãng!

Nói rồi vung tay lên:

- Trói lại!



Lý Thời Trân còn chưa có phản ứng thì đã bị vệ sĩ của Thẩm Mặc trói gô lại rồi, mở miệng muốn mắng nhưng miệng đã bị nhét vải vào, chỉ có thể trừng mắt nhìn mình bị trói lên kiệu rồi khiêng ra ngoài.