Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 550 : Quả nhân có tật

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Đoàn người ba kiệu vội vã đến cửa Tây Uyển môn. Cấm vệ vẫn còn để cửa, Chu công công kia đưa ra yêu bài của Lý Phương nên không cần lục soát, liền đi thẳng vào cấm nội.



Lúc này cũng không để ý quy củ gì hết, ba cỗ kiệu khiêng thẳng đến Ngọc Hi cung, nửa đường Thẩm Mặc thầm nghĩ: "Trong hoàng cung ngồi kiệu tới bốn người khiêng, chẳng phải là còn kinh hơn cả Nghiêm các lão rồi còn gì?"



Đương nhiên cũng chỉ tự sướng một tí, sau đó là nhức đầu. . . Lúc nãy nhất thời xung động trói Lý Thời Trân lại, nếu lát nữa hắn còn nổi đóa lên vậy thì biết làm thế nào?



Đợi cỗ kiệu hạ xuống, Thẩm Mặc mang theo tâm tình thấp thỏm đi tới trước cỗ kiệu của Lý Thời Trân, xốc lên rèm kiệu rồi nhìn Lý thái y tức giận ra mặt, nhỏ giọng nói:

- Lý tiên sinh, thiên sai vạn sai đều là ta sai, đợi sau khi trở về ta bảo đảm đánh không cãi, mắng không đánh trả. Nhưng lúc này nghìn vạn lần phải kiềm chế mình, tính tình của hoàng thượng không tốt đâu, làm không khéo đầu của hai ta sẽ phải dọn nhà đấy. . .

Rồi lại nhìn Lý Thời Trân, cẩn thận nói:

- Nếu như tiên sinh đáp ứng thì gật đầu, ta sẽ mở trói cho tiên sinh. . .



Lý Thời Trân quả nhiên gật đầu.



Thẩm Mặc đại hỉ, sai người mở trói cho Lý Thời Trân, cũng tự tay mở khăn bịt miệng cho hắn.



Sau khi Miệng khôi phục tự do, Lý Thời Trân liền nói một câu:

- Ngươi ngon lắm. . .



Thẩm Mặc xấu hổ, cũng may vừa lúc Lý Phương đi ra giải vây cho y.



Lý Phương sắc mặt nghiêm túc chắp tay với hai người, rồi nghiêng người chìa tay nói:

- Hai vị mời vào bên trong.



Thẩm Mặc lắc đầu nói:

- Nhiệm vụ của tại hạ đã hoàn thành rồi, không cần thiết phải đi vào làm gì, ta sẽ đến nhĩ phòng ngủ một giấc rồi đợi Lý tiên sinh xong việc luôn.



Thẩm Mặc biết có một số việc có nhiều người sẽ không có lợi.



Lý Phương cũng không buộc y, gật đầu nói:

- Cũng được.



Rồi bảo người dẫn Thẩm Mặc đến thiên điện nghỉ ngơi, còn mình thì dẫn Lý Thời Trân đến Tinh xá tại chính điện.



Thẩm đại nhân là hảo bằng hữu của Lý công công, bọn thái giám tự nhiên phải tận lực bợ đỡ. Họ dùng mấy cái ghế ghép lại thành một cái giường, lại ôm tới hai cái chăn, một cái để chải, một cái đắp, làm cho Thẩm Mặc không khỏi thầm cảm thán: Quả thật còn chuyên nghiệp hơn người hầu trong nhà. . .



Thẩm Mặc cũng không cởi quần áo, để vậy chui vào chăn ngủ luôn. Y cũng là người dễ ngủ, chẳng mấy chốc thì đã ngáy o o rồi. Đợi đến khi có cảm giác tỉnh lại thì đã thấy Lý Thời Trân đã ở trong phòng, đang ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Trong thiên điện im ắng, chỉ có mỗi hai người họ. Thoáng suy nghĩ Thẩm Mặc liền hiểu ngay. Đoán là đã xem bệnh cho hoàng đế xong, nhưng cửa cung không phải là đại môn nhà mình nên đâu thể cứ tùy tiện mở được? cho nên hắn phải ở đây để chờ mở cửa.



Nhìn sắc trời thì thấy cách giờ Mẹo vẫn còn sớm chán, Thẩm Mặc lại nhắm mắt ngủ tiếp.



Trong mông lung nghe được có tiếng cửa mở, Thẩm Mặc không mở mắt nhưng hai lỗ tai thì dựng thẳng đứng. Nghe giọng Lý Phương khẽ nói:

- Lý tiên sinh, lúc nãy trước mặt vạn tuế gia nên không dám hỏi ngài tường tận, xin tiên sinh nói thật với ta, rốt cuộc bệnh của hoàng thượng là gì, vì sao nhiều thái y mà vẫn không kiểm tra được?



- Họ không phải là kiểm tra không được.

Giọng thanh lãnh của Lý Thời Trân truyền tới bên tai Thẩm Mặc, nghe hắn thản nhiên nói:

- Mà là không dám nói.



- Có cái gì mà không dám nói? - Lý Phương nhỏ giọng hỏi.



- Bởi vì hoàng đế căn bản không phải sinh bệnh! - Lý Thời Trân thản nhiên nói: - Mà là trúng độc.



- Cái gì? !

Nghe xong lời này, đầu Lý Phương muốn nổ tung, hắn khẩn trương hỏi:

- Tiên sinh, lời này không thể nói lung tung được, làm không tốt chính là đầu rơi máu chảy đó chứ chẳng chơi đâu. . .



- Không đâu.

Lý Thời Trân lắc đầu nói:

- Cái này không cần oán ai, bởi vì hoàng đế biết rõ, vả lại còn tự nguyện.



"Hả." Lý Phương triệt để hồ đồ rồi, hắn cười khổ nói:
Lý Phương thay Lý Thời Trân dập đầu, thấy hoàng đế vui vẻ, thầm nghĩ, ta phải đem lời nói của Lý tiên sinh thích hợp nói ra để mà đề tỉnh cho bệ hạ.



Nhưng còn chưa mở miệng thì lại nghe Gia Tĩnh hỏi:

- Hắn đang ở nhà Thẩm Mặc phải không?



- Trí nhớ của chủ tử rất tốt!

Lý Phương gật đầu nói:

- Hiện tại Lý tiên sinh quả thật đang ở nhà Thẩm đại nhân.



- Vậy cũng coi như hắn có công tiến cử rồi.

Gia Tĩnh gật đầu bảo:

- Thăng hắn làm Quốc Tử Giám Tế tửu đi, người ta vốn là đại quan phong cương, hồi kinh lại mặc vào lam bào, thật sự khó có thể châp nhận.



Từ sau khi Yên Mậu Khanh xảy ra sự cố, Gia Tĩnh càng cảm thấy Thẩm Mặc tốt hơn, thậm chí từng có ý nghĩ bảo y xuống lại Giang Nam.



- Chủ tử, Quốc Tử Giám Tế tửu là quan tứ phẩm.

Lý Phương nhỏ giọng nói:

- Vẫn là bộ nghị* đi, bằng không thì Thẩm đại nhân không rạng rỡ cho lắm.



/*Bộ nghị: Quyết định bên trong các bộ ở trung ương.



- Quy củ vớ vẩn!

Gia Tĩnh hừ một tiếng nói:

- Chỉ trộm lấy uy phúc của chủ thượng!



Nhưng thật sự không muốn đa sự, Gia Tĩnh đành phải khuất phục dưới thành lệ của quan viên cao cấp do các đại thần đề cử. Hắn tức giận nói với Lý Phương:

- Cứ nói với nội các và Lại bộ đây là trẫm nói.



Lý Phương kính cẩn đáp ứng, đang muốn nhắc lại chuyện kia thì lại nghe được giọng của Trần Hồng ở bên ngoài:

- Chủ tử, đại hỉ!



- Hỉ cái gì?



Gia Tĩnh gần đây tâm tình không tốt nên rất nóng lòng với tin vui.



- Mấy thái giám thử đan đi ra rồi, tất cả đều bình yên vô sự! - Trần Hồng hồi bẩm.



- Phải không? !

Gia Tĩnh vỗ đầu nói:

- Gần đây bệnh nên hồ đồ rồi, suýt nữa đã quên mất việc này.

Nói rồi cao giọng bảo:

- Mau đưa người đến đây để cho trẫm xem.



- Đang ở bên ngoài thưa chủ tử.

Trần Hồng vui sướng nói:

- Các ngươi mau vào đi.



Cửa đại điện mở ra, bốn thái giám cao thấp mập ốm nối đuôi nhau đi vào, hô vạn tuế xong liền quỳ gối trước mặt Gia Tĩnh.



Gia Tĩnh Đế bảo họ ngẩng đầu lên, lại lần lượt quan sát một lúc mới gật đầu nói:

- Ừm, rất tốt, là bốn đứa ba tháng trước.



Lịch sử từ lâu chứng minh, tiên đan sẽ đi kèm với phiêu lưu, dùng phải cẩn thận, bằng không thì sẽ dẫm vào vết xe đổ của mấy hoàng đế Tần Hoàng, Hán Vũ. Gia Tĩnh là rất sợ chết, hắn kiên quyết không thử, cho nên thường xuyên ban cho các đại thần để cho họ nếm thử trước. . . Nhưng các đại thần đều là cánh tay đắc lực của quốc gia, tính mạng cũng rất đáng giá, vạn nhất thuốc kia gây chết người thì mặt mũi cũng chả còn.



Cho nên phải do đám tiện nhân chết không đủ tiếc thử lần đầu trước.



Đây là mấy thái giam được vinh dự chọn ra. Họ ở trước mặt hoàng đế ăn vào Long Hổ đan của Toàn Chân phái, sau đó cẩn tuân lời dặn của Khưu Cơ Tử, đúng giờ đúng lượng dùng tiếp tục ba tháng, kết quả, vẫn sống ngon lành.