Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 551 : An bài

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Nhìn bốn thái giám thử thuốc tất cả đều bình yên vô sự, Gia Tĩnh Đế long nhan đại duyệt, vỗ người này, lại nhìn người kia, vui mừng nói:

- Khí sắc rất tốt, xem qua khoẻ mạnh hơn không ít.



Mọi người thầm nghĩ, cả ngày chỉ ăn không làm việc, ai qua ba tháng như vậy mà không khỏe mạnh. Tuy nhiên trên mặt vẫn theo thường lệ tỏ vẻ tán thán, biểu thị vô cùng tán thành đối với cái nhìn của hoàng đế.



- Trẫm rất yên lòng!

Gia Tĩnh vui vẻ trở lại bồ đoàn ngồi:

- Lần này nếu như đan dược của Toàn Chân giáo có công hiệu, trẫm ít nhất có thể kéo dài tuổi thọ 200 năm, thật sự là chuyện đáng mừng.



Rồi bảo người bưng lên số dược hoàn to như trái chanh vàng, thấy đan dược mặc dù đã qua ba tháng nhưng vẫn tươi sáng, kiều diễm, nhìn qua rất mê người. Gia Tĩnh Đế không khỏi khen:

- Quả nhiên không phải là phàm vật. . .

Hắn có xung động muốn dùng tại chỗ.



- Chủ tử. . .

Lý Phương quá lý giải Gia Tĩnh, vội vàng ngăn cản:

- Lý tiên sinh dặn dò qua, trong khoảng thời gian này ngài không thể phục đan.



- Hắn biết cái gì?

Gia Tĩnh cau mày, có vẻ như đã quên bài học lúc trước:

- Coi như là thần y cũng chỉ hiểu nhân thân, sao mà hiểu được thân thể bán tiên của trẫm!



Lý Phương lập tức quỳ xuống nói:

- Chủ tử, sớm muộn không vội trong nhất thời, thà rằng cẩn thận một chút, qua khoảng thời gian này rồi hãy phục đan, thỉnh cầu chủ tử. . .



- Thật nhiều chuyện. . .

Gia Tĩnh hừ một tiếng, đặt đan dược vào hộp rồi bảo:

- Ban hộp này cho Lục thái bảo đi, số đan này luyện thành cũng có công lao của hắn, trẫm không thể ăn một mình.



- Vâng. - Trần Hồng cầm lấy hộp rồi khom người lui xuống.



Đợi tất cả mọi người lui ra rồi Gia Tĩnh mới hỏi Lý Phương:

- Mấy ngày này thân thể không tốt, người cũng uể oải. Lý Phương này, bên Nghiêm Thế Phiên điều tra thế nào rồi?



Lý Phương khẽ nói:

- Hồi chủ tử, có người nói đã có kết quả, Ngô Sơn bản tính táo bạo, hành vi không đứng đắn, đã cưỡng chế chức quan nơi ở, Yên Mậu Khanh ngu dốt không kham nổi trọng dụng, đã cưỡng chế cách chức hắn hoàn triều, phân công khác ạ.



- Tránh nặng tìm nhẹ. . .



Gia Tĩnh Đế hừ một tiếng, nhưng không tăng thêm xử phạt gì. . . Ngày ấy phạt nặng Nghiêm thị phụ tử, hắn đã nguôi giận rồi.



- Chủ tử, còn có Từ các lão xin hỏi, đình thôi lần sau định vào lúc nào? - Lý Phương nhẹ giọng hỏi.



Cán bộ cấp Bộ khuyết chức tự nhiên phải đình thôi. Trước kia không có hoàng đế tham dự, đều là các đại thần thương nghị đưa ra kết quả rồi trình lên là được. Nhưng dục vọng chưởng khống của Gia Tĩnh rất mạnh, mỗi lần đều phải dự họp, còn nhiều lần can thiệp nhân tuyển, cho nên mỗi lần đình thôi, nội các đều phải thành thật mời hoàng đế định thời gian.



Ai ngờ lần này Gia Tĩnh lại đổi tính rồi, hắn khoát tay nói:

- Trẫm không quản nữa, để Từ Giai đi làm đi, cuối cùng báo kết quả lên được rồi.



Lý Phương không biết dụng ý của hoàng đế, hắn cũng không muốn biết, nên kính cẩn đáp ứng, rồi đi truyền chỉ xuống.
Rồi nói với giọng đầy thâm ý:

- Nhất thiết đừng coi thường việc này, nó là một bước then chốt giúp ngươi thu nhỏ lại chênh lệch với Thẩm Mặc.



Trương Cư Chính trước mắt sáng ngời nói:

- Tức là sao?



- Đáp án ngay ở trên tính đặc biệt của bản chí này.

Từ Giai cười nói:

- Nhưng đến tột cùng là thế nào thì phải đố ngươi đấy.



Trương Cư Chính khẽ nói:

- [Hưng Đô Chí]?



Hắn bắt đầu tỉ mỉ suy nghĩ. . Cái gọi là Hưng Đô chính là Hồ Quảng An Lục, nơi này tại bản triều cũng coi là khó lường, bởi vì nó là đất phong cho phụ thân thân sinh của Gia Tĩnh hoàng đế Hưng Hiến Vương, cũng chính là nơi long hưng của Gia Tĩnh.



Cha Gia Tĩnh Hưng Hiến Vương là con trai của Hiến Tông hoàng đế, đệ đệ của Hiếu Tông hoàng đế, trong năm Hoằng Trị đến nơi biên cương An Lục, trải qua cuộc sống phiên vương vừa vui sướng lại thống khổ -- nói phiên vương vui sướng đó là bởi vì áo cơm không lo, mỹ nữ vờn quanh, nhưng nhắc tới những cái thống khổ thì cũng không phải là khác người, bởi vì bọn họ không có quyền lực, không có tự do, bị nuôi trên lãnh địa, ăn rồi chờ chết.



Cho nên theo lý thuyết, cả nhà Gia Tĩnh vốn tưởng đã vĩnh viễn cáo biệt thành Bắc Kinh, đến An Lục trải qua cuộc sống vừa vui sướng lại thống khổ. Nhưng vận khí đã tới cũng khó mà ngăn cản. Hiếu Tông hoàng đế chơi si tình, chơi kế hoạch hoá gia đình, đường đường hoàng đế mà chỉ có một chồng một vợ, còn chỉ sinh ra một người con, cũng chính là Võ Tông Chính Đức đế. Chính Đức đế lại chơi càng trội hơn, chơi đến hơn 30 thì chơi cho mình vẹo luôn, con trai kế thừa hoàng vị cũng không có.



Nhưng quốc gia không thể một ngày không vua, các đại thần và thái hậu trải qua thương lượng, vì vậy hoàng vị liền rơi xuống đầu tôn tử của Hiến Tông, cháu trai của Hiếu Tông võ đường đệ của Võ Tông, cũng chính là Gia Tĩnh.



Sau khi Gia Tĩnh lên làm hoàng đế, bởi vì hoàng vị là nhặt được cho nên hắn đặc biệt lưu ý đến địa vị chính thống của mình, kế thống bất kế tự một cách rõ ràng. Nói cách khác, ta là người tới kế thừa hoàng vị nhưng không phải là thân phận con trai của Hoằng Trị đế, bởi vì ta có cha, hơn nữa cha ta cũng là con trai của Thành Hoá đế, cho nên ta không cần thiết làm con trai cho người khác. Vì đạt được mục đích này, hắn đã cùng với các đại thần tiến hành đấu tranh gian khổ, cuối cùng giành được toàn thắng, không chỉ truy nhận cha hắn thành hoàng đế, tôn sùng mẹ hắn là thái hậu, còn muốn An Lục nơi mình sinh ra thăng cách làm Thừa Thiên phủ, đồng cấp với Thuận Thiên phủ, Ứng Thiên phủ, trực đãi TW.



Chính là Thừa Thiên phủ này, đồng thời còn có một tôn xưng gọi Hưng đô. Cho nên [Hưng Đô chí] lại tên [Thừa Thiên đại chí] kỳ thật căn bản không có giá trị sử học, hay giá trị văn học gì sất, mà là Gia Tĩnh vì xuất thân chính thống của mình mà tạo ra cho dư luận dùng!



Nguyên nhân chính là như vậy, mỗi bài văn chương trên đó hoàng đế đều phải tự mình xem qua. . .



~~



Trương Cư Chính suy tư chốc lát, rốt cuộc đã hiểu khổ tâm của lão sư. . . Bởi vì hoàng đế có sự quan tâm đặc biệt tới [Hưng Đô chí], cũng hội thẩm duyệt mỗi một bài văn chương mình viết, vậy nên cơ hội yết kiến tự nhiên không thể thiếu. Điều này tương đương với việc thành lập một chiếc cầu liên hệ giữa mình và hoàng đế, không chỉ tạo ra sự quen mặt, nếu biểu hiện tốt thì còn có thể khiến hoàng đế nhìn với con mắt khác, thậm chí thưởng thức đề bạt. . . Chỗ kỳ diệu là với loại người vẫn luôn ngoài vòng quyền lực như mình sẽ không thể nào dám nghĩ đến.



Hắn rốt cuộc lý giải khổ tâm của lão sư, khom lưng thật sâu nói:

- Học sinh. . . sẽ không làm cho lão sư thất vọng.



Từ Giai gật đầu, vui mừng cười nói:

- Ta tin tưởng chắc điểm này.

Rồi vung tay nói:

- Đi đi, đi làm tốt công tác bản chức, đợi tương lai thời cơ thích hợp ngươi tự nhiên sẽ nghênh đón cơ hội của mình.



Trương Cư Chính cũng gật đầu, đang muốn xoay người nhưng lại quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi:

- Mạo muội hỏi lão sư một câu, Thẩm Chuyết Ngôn các phương diện đều ưu tú hơn ta, vì sao lão sư lại coi trọng ta, mà có chút thành kiến với hắn?



Nghe xong lời hắn nói, Từ Giai lâm vào trầm mặc, ngay khi Trương Cư Chính cho rằng không có được đáp án, muốn xin cáo lui thì lại nghe Từ Giai buồn bã nói:

- Bởi vì người này quá nguy hiểm, ta chung quy có cảm giác dưới vẻ bề ngoài ngoan ngoãn của hắn có một loại lực lượng và xung động phá vỡ thế giới này.

Rồi tự giễu cười:

- Có lẽ là ta quá đa tâm đa tâm rồi, nhưng trong lòng luôn có vướng mắc.