Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 552 : Hãn vệ

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Sao mai chiếu sáng, Đông phương lộ ra màu bạc. Hẻm Bàn Cờ, Thẩm gia.



Thẩm An dậy thật sớm, trời chưa sáng đã dẫn người bắt đầu tay chân nhẹ nhàng bận rộn, còn vểnh tai nghe động tĩnh từ gian phòng Thẩm Mặc.



Nghe thấy tiếng lão gia thức dậy, khi bọn nha hoàn bắt đầu múc nước rửa mặt chải đầu cho lão gia, hắn bưng một cai mâm từ trên bàn, hai tay nâng đi vào phòng ngủ của Thẩm Mặc.



Thẩm Mặc đang đánh răng, vừa thấy hắn đi vào liền phun ra bọt kem trong miệng rồi cười nói:

- Loại lười như ngươi mà cũng dậy rồi à.



Thẩm An xấu hổ cười nói:

- Hôm nay là ngày đầu tiên lão gia phục quan nên ta hơi kích động.

Nói rồi vén tấm khăn trên mâm lộ ra bên trong một bộ quan phục đỏ tươi bảy thành mới, mười phần sạch sẽ. Hắn hơi kích động khom người nói:

- Mời lão gia thay y phục!



Thẩm Mặc nhìn bộ quan bào màu lam trên trên giá, cười nói:

- Gần đây hơi mập lên, cũng không biết có vừa người không.



- Béo tốt hơn, béo chút có quan uy!



Thẩm An vừa nói, vừa tự tay cởi áo ngủ cho Thẩm Mặc. Trước tiên mặc áo đơn lụa trắng, bít tất lụa trắng, lại khoác lên thâm y xanh ngọc, cuối cùng phi bào, đi giày đen đế dày, thắt đai lưng màu vàng, cuối cùng đội mũ ô sa.



Thẩm Mặc nhìn vào gương, con chim sơn ca đang giương cánh bay giữa giang sơn hải nha, cảm thấy thoải mái cả người. . .Y quả thật không thích con bạch nhàn đó, chung quy cảm giác nó có ý như lấy không tiền, ăn không ngồi rồi.



Thẩm An cẩn thận vuốt ve cho y mỗi một nếp nhăn thật nhỏ trên quan bào, cảm khái vạn phần nói:

- Lão gia mặc quan phục vào vẫn là nhìn thuận mặt nhất.



Thẩm Mặc lắc đầu cười:

- Tiên kính la y hậu kính nhân, đây cũng không phải là thói quen tốt.

Nói xong liền tháo xuống quan mạo, vỗ vai Thẩm An bảo:

- Chuẩn bị ăn cơm đi, cơm nước xong ta phải đi làm rồi.



Ngày hôm nay hắn đi Quốc Tử Giám, không phải vì khoe khoang, mà là muốn xử lý một sự kiện rất khó giải quyết -- lúc trước hắn ra sức giữ Lý Chí Lý lão sư ở lại, đã sản sinh mâu thuẫn tương đối nghiêm trọng cùng với toàn bộ giáo sư, quan viên Quốc Tử Giám. Hôm qua, y nhận được 40 vị giáo sư, quan viên của Quốc Tử Giám liên danh danh thượng thư, thỉnh cầu khai trừ Lý Chí để chấn chỉnh học phong.



Thẩm Mặc vẫn có chút lý giải đối với tình cảnh của Lý Chí. . .Nói đến vị lão huynh này, trên vị trí Quốc Tử Giám Bác sĩ, đã cãi vã cùng với Tế tửu, Ti nghiệp, ầm ĩ với đồng sự đồng liêu, trên cơ bản không ngày nào không gây sự, đã đến nông nỗi gà chó không yên, nhân tâm bực bội, không xử lý sẽ không thể làm việc dạy học.



Thẩm Mặc biết, tính cách ngang ngạnh vô độ của Lý Chí miệt thị ngụy Đạo học khiến cho hắn bị người ta ghét. Bầu không khí quan trường ở niên đại này cực kém, ngụy quân tử không cùng ngôn hành thì chỗ nào cũng có. Mà Lý Chí ngứa mắt nhất chính là người như vậy, bởi vậy trong ngôn từ khó tránh khỏi lộ ra vẻ xem thường. Hơn nữa hắn tài trí mẫn duệ, biện tài vô song, cho tới bây giờ không chịu kém lý ai, ngoài miệng không ăn thiệt thòi, cấp trên, đồng liêu ai cũng đắc tội.



Nhưng đây vẫn không phải là nguyên nhân khiến Lý Chí bị người người gọi đánh, không mảnh đất cắm dùi. ..



~~



Khi Thẩm Mặc đúng giờ đến Quốc Tử Giám, toàn bộ quan viên và giáo sư đều đang đợi ở trước Kính Nhất đình. . . Ngoại trừ Lý Chí.



Mọi người hành lễ với tân nhiệm Tế tửu đại nhân, Thẩm Mặc khoát tay ôn hòa cười nói:

- Mọi người đều là đồng nghiệp cả, ta cũng sẽ không tam bả hỏa như tân quan nhậm chức, trước tiên chúng ta cứ tất cả như cũ, nếu như không có vấn đề gì thì vẫn tiếp tục như thế nhé.



Thẩm Mặc tỏ thái độ làm cho các quan viên có vẻ khẩn trương nhẹ nhõm đi không ít. Họ liền đề nghị buổi tối đi Tụ Hiền lâu mở tiệc ăn mừng cho đại nhân.




Đạo bất đồng bất tương dữ mưu, hắn có thể không tin, một người không ủng hộ quan điểm của mình lại sẽ cam nguyện gánh chịu phiền phức cho mình.



Vì vậy hắn nghe được một câu nói làm tâm linh hắn chấn động nhất trong cuộc đời này --



Nghe Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:

- Không quản huynh giữ vững loại kiến giải nào, ta cũng sẽ bảo vệ quyền lực để huynh biểu đạt quan điểm.

Rồi cười nói:

- Không chỉ là huynh, cũng bao gồm cả mọi người.



Trùng kích của lời này đối với Lý Chí giống như lý luận của hắn trùng kích đối với người khác. Bởi vì trong ấn tượng của hắn, một phương nắm giữ quyền ngôn ngữ nhất định sẽ tiêu trừ thanh âm không lọt tai, còn không ai có thể rộng lượng đến mức để cho toàn bộ thanh âm đều phát ra vang dội, làm cho trăm hoa đua nở, làm cho trăm nhà đua tiếng.



Nhưng vị Tế tửu trẻ tuổi này nói, y muốn làm như vậy. . .



Lý Chí còn chưa định thần lại từ trong khiếp sợ, lại nghe Thẩm Mặc nói tiếp:

- Ta tin tưởng lý bất biện bất minh(lý không tranh cãi không rõ ràng), chỉ cần là chân lý, thì sẽ chống lại được bất kỳ ai phản biện, cho nên ta sẽ mời những học giả như huynh biện luận ở trước Tam công hòe của Quốc Tử Giám, để cho học sinh toàn Quốc Tử Giám dự thính, đến lúc đó thị phi đúng sai tự tại nhân tâm, bất luận lời ngôn luận dối trá nào cũng sẽ không thể che giấu.

Rồi nhìn Lý Chí:

- Hồng Phủ huynh đã chuẩn bị để thượng đài hay chưa?



Lý Chí lập tức nhiệt huyết dâng trào, kích động nói:

- Tùy thời phụng bồi!



- Rất tốt.

Thẩm Mặc thản nhiên cười, lại nói:

- Nhưng Đồng Tâm luận của huynh còn chưa hoàn thiện, chỉ có luận điểm, nhưng cũng không đủ trình bày trên học lý, như vậy khó tránh khỏi lý luận không đủ, lâm trường thì cần quỷ biện để mà chế ngự, cho dù thắng cũng khó tránh khỏi rơi vào tiểu thừa, làm cho đối thủ và người nghe trong lòng không phục.



Lý Chí không nghĩ tới Thẩm Mặc gãi đúng chỗ ngứa, trực chỉ yếu hại của mình, sắc mặt hắn biến hóa một hồi, cuối cùng thành thực gật đầu nói:

- Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.



- Chờ huynh chuẩn bị tốt rồi, bất cứ lúc nào có thể đến tìm ta.

Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Bất chiến tắc dĩ, chiến tắc tất thắng!(không chiến thì thôi, chiến thì phải thắng)



- Bất chiến tắc dĩ, chiến tắc tất thắng?

Lý Chí nhẹ giọng lặp lại, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng kiên định:

- Ta sẽ toàn lực để hoàn thiện học thuyết của mình, mãi đến khi chiến tắc tất thắng mới thôi!



- Rất tốt.

Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Nhưng trước khi biện luận tại tam công hòe thì đừng tốn nước bọt, loại biện luận này không có ý nghĩa.



- Ta hiểu rồi, ta sẽ tích góp lực lượng, chờ đến ngày đó. - Lý Chí lại gật đầu nói.



- Rất tốt. . .



/*gà mái gáy sớm, chỉ người đàn bà lộng quyền.