Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 564 : Đại phát minh
Ngày đăng: 17:48 30/04/20
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Bộ đường đại nhân cả nghĩ rồi, hạ quan hoàn toàn không có tâm tư lợi dụng ngài, mà hoàn toàn ngược lại ... Giống như hạ quan vừa mới nói xong, Đại Minh chúng ta chẳng thiếu gì Thanh Lưu ăn to nói lớn, chỉ thiếu người bắt tay vào việc thực sự như đại nhân. Quan viên sẵn lòng cúi người xuống làm việc chẳng đếm nổi trên đầu ngón tay. Chỉ có những người giống đại nhân nhiều lên, mới xoay chuyển được cái thói quen Đại Minh chỉ coi trọng văn chương không coi trong kiện thức thực sự. Tài phú quý giá như ngài, không thể hi sinh vô vị trong đấu tranh trên triều đình.
Cuối cùng nghiêm giọng nói:
- Giờ Nghiêm đảng sắp bị diệt tới nơi, ngài cũng nguy trong sớm tối, hạ quan khẩn thiết mong bộ đường đại nhân, sớm rút mình ra, tới Tô Châu nhậm chức.
- Tháng giêng năm sau ta nghỉ hưu rồi.
Âu Dương Tất Tiến gật đầu:
- Tới khi đó ta đưa tấu chương lên là đi Tô Châu ngay ... Xem nào, còn chưa tới ba tháng, không làm lỡ chuyện của Thẩm đại nhân chứ?
Không qua cân nhắc kỹ càng mà đã tùy tiện đồng ý, đó không phải là tác phong của một quan viên thành hục.
- Bên phía hạ quan thì đương nhiên không sao. Nhưng bên phía bộ đường thì có sao đấy ... Tới khi ấy rất có khả năng bệ hạ sẽ không phê chuẩn đơn từ chức của đại nhân, cho nên vẫn mong bộ đường đại nhân dâng tấu sớm hơn một chút.
- Vì sao không phê chuẩn? Bảy mươi nghỉ hưu là rất bình thường, vả lại ta không phải là sủng thần như Nghiêm các lão, Phương bộ đường. Bệ hạ không cần thiết phải phá lệ vì ta.
- Nghiêm các lão sẽ xin bệ hạ phá lệ.
Thẩm Mặc nói với giọng khẳng định.
- Nghiêm các lão ư? Ha ha ha...
Âu Dương Tất Tiến lắc đầu, ngừng một lúc mơi snói:
- Đã không còn như xưa nữa rồi ...
Theo ông ta thì Nghiêm Thế Phiên càng làm càn làm quấy, Nghiêm đảng càng bị hoàng đế ghét bỏ, thêm vào một năm qua, Nghiêm Tung gần như chỉ ở bên phu nhân mang bệnh, chuyện hầu hạ hoàng đế không khỏi thiếu cần mẫn như xưa, cho nên quan hệ với Gia Tĩnh đế, cũng dần dần lãnh đạm rồi.
Dù sao Âu Dương Tất Tiến có thể cảm nhận được, nếu như mình dâng tấu, bệ hạ quá nửa là sẽ không giữ lại, cho mình nghỉ hưu về quê ngay. Vì thế chẳng cần phải làm chuyện thừa thãi, tránh cho tỷ tỷ khỏi thương tâm.
Thẩm Mặc thấy không thể thuyết phục được ông ta, thở dài:
- Bộ đường rốt cuộc là băn khoăn gi nữa? Ngài rõ ràng đã nhận lời với hạ quan, chỉ cần là chuyện trong năng lực, lại không vi phạm pháp luật, là sẽ làm theo. Hiện giờ bảo ngài nghỉ hưu sớm, là chuyện phạm pháp hay là ngài căn bản không làm nổi?
- Không phạm pháp, cũng không phải ta không làm được ...
Âu Dương Tất Tiến khó xử nói:
- Chẳng ngại nói thật cho đại nhân biết, tỷ tỷ của ta đã như mặt trời sắp lặn rồi, là người thân duy nhất của tỷ ấy ở trên đời, ta không thể bỏ tỷ tỷ ta mà đi vào lúc này được.
- Cái gì? Tôn tỷ đã ....
Thẩm Mặc cố làm ra vẻ kinh ngạc:
- Như vậy đại nhân càng không thể chần chừ, phải mau chóng rời kinh, nếu không đừng nói là bộ đường ngài, mà ngay cả Âu Dương gia cũng sẽ gặp ai ương.
- Ồ...
Âu Dương Tất Tiến chẳng bị dọa, chậm rãi hỏi:
- Vì sao?
- Xin hỏi bộ đường đại nhân, hạch tâm của Nghiêm đảng giờ là ai?
Âu Dương Tất Tiến thẳng thắn:
- Còn ai lạ gì nữa, Nghiêm Đông Lâu chứ ai.
- Nếu như lệnh tỷ về cõi tiên, Nghiêm Đông Lâu là con trai duy nhất, theo luật phải về quê thủ hiếu ba năm.
Thẩm Mặc nghiêm túc nói:
- Tình hình Nghiêm các lão hiện giờ, bộ đường hẳn càng rõ hơn hạ quan. Ngài cho rằng không có Nghiêm Thế Phiên, ông ấy còn viết được những thanh từ huyền ảo thâm diệu kia không? Còn giải phá được các loại ám ngữ của bệ hạ không? Có đối phó được với cục diện phức phạp rắc rối không?
- Được vậy là tốt nhất, hạ quan tiễn bộ đường.
Liền đưa Âu Dương Tất Tiến ra tận cửa, khi quay trở về thì Từ Vị từ đâu chui ra, ngồi trên lưng ngựa máy lắc đầu nói:
- Ta thấy Thẩm Giang Nam tính toán chu đáo lần này thất sách rồi.
- Đệ vốn không chắc lắm, huynh bớt nguyền rủa đi.
Thẩm Mặc mắng.
Từ Vị cầm mứt hồng bán thành phẩm cắn một miếng rồi nhổ phì phì:
- Vẫn chưa ăn được.
- Huynh bớt tham đi một chút được không?
Thẩm Mặc tức giận:
- Số hồng này đệ làm gửi về Thiệu Hưng đấy.
- Thử một miếng có làm sao, nhỏ mọn.
Từ Vị ném nửa quả hồng còn lại cho Thẩm Mặc:
- Trả đấy.
Thẩm Mặc lách người tránh đi, thiếu chút nữa bị trúng, không thèm để ý tới hắn, đi thẳng vào thư phòng.
Từ Vị lật đật chạy theo, hỏi:
- Nói chuyện thế nào, ông ta có đồng ý nghỉ hưu sớm không?
- Không biết, huynh hi vọng loại nhân vật như thế có thể đồng ý với đệ ngay tại chỗ sao? Như thế nhất định là lừa đệ.
- Hừ, vậy đệ để ông ta về rồi à?
Từ Vị choáng:
- Tốn bao nhiêu công sức làm ra trâu gỗ ngựa máy, ông ta chẳng thèm nhìn thêm lần nữa, chẳng phải công sức của chúng ta phí phạm rồi sao?
- Chẳng phải đệ dựa quyển sách kia cho ông ta rồi là gì.
- Đệ hi vọng ông ta bị quyển sách kia cảm hóa à?
Từ Vị cười nhạt:
- Huống chi đó không phải là nguyên bản của Đường Kinh Xuyên, mà là bị Thẩm Giang Nam đệ thêm thắt vào.
- Thật thật giả giả, huynh hiểu cái gì?
Thẩm Mặc bực bội nhìn hắn:
- Đang hi vọng vào thứ thêm vào đó hàng phục ông ta đấy.
- Bằng vào cái thứ gì nhỉ ... Máy hơi nước của đệ á? Thứ đồ chơi đó mà thuyết phục ông tà à?
- Ai mà biết, đợi đó mà xem.
Thẩm Mặc nhắm mắt lại, y tiếc là mình chỉ biết sơ qua chút nguyên lý, không thể cung cấp nhiều tư liệu hơn.
- Đợi mà xem, được, vậy thì đợi xem nào.